Tay nàng buông lỏng rồi lại nhảy xuống ngồi trên xích đu, hai chân dùng sức đạp một cái, cả người suýt nữa bay ra ngoài, nàng lại cảm thấy vô cùng kích thích.
"Ha ha ha..."
Cả sân vui chơi đều nhộn nhạo tiếng cười vui vẻ của Tô Oanh, nàng không hề chú ý tới mấy cái đầu nhỏ đang đứng ngoài cửa.
"Đại điện hạ, Hoàng hậu trông rất vui vẻ, chắc chắn là chơi rất vui." Nhiếp Quân khịt mũi, sao cứ cảm thấy vị Hoàng hậu này không giống như lời đồn?
Lúc nàng cười lên, bộ dạng thật ngốc.
Đại Bảo nhìn Tô Oanh như một con nai nhỏ ngốc nghếch đang nhảy nhót, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ấy xuất hiện một vết nứt.
"Chắc chắn là đang rất vui, những gì các ngươi nhìn thấy hôm nay nhất định không được nói ra có biết chưa?"
Mấy cái đầu nhỏ liên tục gật đầu, nếu không sẽ không thể đến đây chơi.
"Ta cũng muốn chơi." Nhị Bảo cao hứng xông vào.
Tô Oanh nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại mới biết bọn nhỏ đã tan học.
"Mẫu thân, ta cũng muốn chơi, muốn chơi, người chỉ con đi, cái này chơi như thế nào?" Nhị Bảo chạy tới ôm lấy đùi Tô Oanh, đôi mắt to mong chờ đi vòng quanh cầu trượt.
"Cái này dễ lắm, để mẫu thân làm mẫu cho các con." Tô Oanh xoay người lên cầu trượt, thoáng cái đã trượt xuống.
Sau đó lại nhảy lên ngựa nhún: "Cái này phải dùng sức để nhảy có biết chưa? Giống như này này, ha ha."
Mấy đứa nhỏ đều giống Nhiếp Quân, trước đây chỉ biết Tô Oanh thông qua lời nói của người lớn, cho đến bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, chỉ nghe nói Hoàng hậu vô cùng ngang ngược, không có chút dáng vẻ của dịu dàng, có thể nói là hung dữ.
Bây giờ, bọn nhỏ lại thấy Hoàng hậu tươi cười như hoa trước mắt cảm thấy nàng ngay cả một chút hung dữ còn không có, còn đặc biệt thú vị.
"Tới đây hết đi, bổn cung dạy các ngươi chơi như thế nào." Tô Oanh vẫy tay với những đứa nhỏ đang nhìn về phía mình.
Đại Bảo vẫn luôn nhớ rõ những lời dạy dỗ của Tiêu Tẫn, cậu bé là Trưởng hoàng tử, sau này phải làm rất nhiều chuyện, thống lĩnh rất nhiều người, cho nên nhất định phải có uy nghiêm, không thể yếu đuối như ở trước mặt mẫu thân.
Cho nên ở trước mặt bằng hữu, Đại Bảo vẫn luôn nghiêm túc, nhưng bây giờ cậu bé thấy bằng hữu của mình đều chạy đến trước mặt mẫu thân, cậu bé tức giận đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều phồng lên, thở hổn hển chạy theo.
"Mẫu thân, mẫu thân ta cũng muốn chơi, ta cũng muốn chơi."
Tô Oanh trực tiếp nhấc cậu bé lên như đang xách gà, ôm cậu bé xoay vòng vòng ở trên trời.
"Bay cao lên mặt trời luôn ha ha ha ha."
"Mẫu thân bay cao, Tễ Nhi bay thật cao."
Không biết từ khi nào Tiêu Tẫn đã đứng ở cửa lớn, nhìn Tô Oanh chơi đùa với lũ trẻ, trên mặt cũng nở ra một nụ cười nhè nhẹ.
Tô Oanh nhìn thấy Tiêu Tẫn mới nhận ra là trời đã tối, nàng dừng lại, gọi Đại Bảo và mấy đứa trẻ khác lại. Bọn nhỏ chơi vui quá nên mặt đỏ bừng, thở hổn hển vì mệt nhưng vẫn không muốn dừng lại.
"Được rồi, hôm nay muộn rồi. Chúng ta phải về nhà thôi. Ngày mai tan học lại đến chơi tiếp."
"Mẫu thân, ngày mai chúng ta lại đến đây được không?" Nhiếp Quân xoa mũi nói, mặt cậu lem nhem, dính đầy bùn.
"Được rồi, nhưng con không được quên bài tập về nhà hôm nay. Mau quay về đi."
Người hầu của những đứa trẻ này đã đợi ở cửa rất lâu, nhưng vì Tô Oanh ở bên trong nên họ không dám nói lời nào, bây giờ nhìn thấy bọn trẻ chơi bẩn như vậy, bọn họ lập tức lo lắng, sợ khi về sẽ bị chủ phạt.
"A, bụng của ta đau quá.". Nhiếp Quân vừa ôm bụng khó chịu vừa đến chỗ người hầu.
"Thiếu gia, ngài sao vậy?" Nghe vậy sắc mặt người hầu lập tức thay đổi.
Nhiếp Quân ôm bụng, cảm thấy bụng đau quặn, nhưng lại nhanh chóng không còn đau nữa: "Ơ? Hình như không còn đau nữa."