Đại Bảo thấy thế bèn đi tới, Nhiếp Quân là bạn đọc sách của cậu bé, từ trước đến nay hai người có quan hệ rất tốt, nhìn thấy sắc đỏ trên mặt cậu ấy đang nhạt đi, cậu bé không khỏi thắc mắc: "Nhiếp Quân, ngươi sao vậy?"
Nhiếp Quân có chút xấu hổ, lau mồ hôi trên trán: "Không sao đâu, vừa rồi ta có chút đau bụng, bây giờ đã khỏi rồi."
Đại Bảo thấy cậu ấy trông vẫn bình thường nên cũng không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ bảo: "Ngươi về ăn chút gì đi. Chắc là ngươi đói rồi."
"Vâng, vâng, vậy thì ta sẽ xin cáo lui trước, thưa đại hoàng tử."
Các người hầu của mỗi phủ đều đưa chủ nhân của họ rời đi.
Tô Oanh và những người khác cũng đưa hai hoàng tử trở về Phượng Loan cung.
Hai mẹ con đều toát mồ hôi, để tránh bị cảm lạnh, vừa về đến họ đã lập tức thay y phục. Triệu ma ma còn sai người đun nước lá ngải cứu, bởi vì lúc này trời đã trở lạnh, trên người đổ mồ hôi đặc biệt dễ bị cảm lạnh, ngâm nước lá ngải cứu là một phương pháp tốt để xua tan khí lạnh.
"Ta đói quá, Bạch Sương, ngươi đi xem thử Hạ đại thúc đã chuẩn bị thức ăn chưa."
"Xin nương nương đợi một lát, nô tỳ sẽ đi ngay."
Tiêu Tẫn mặt đỏ bừng nhìn bọn họ, nói: "Vui lắm à?"
"Nếu chàng tò mò, ta có thể đưa chàng đi chơi thử vào buổi tối khi không có ai xung quanh không?"
Tiêu Tẫn tưởng tượng mình đang ngồi trên cầu trượt... Hắn sẽ thực sự cảm thấy biết ơn vì điều đó sao.
Nhiếp Quân cũng kịp trở về phủ trước khi trời tối.
Trước khi trở về, người hầu đã thay y phục sạch sẽ và lau sạch khuôn mặt bẩn thỉu cho cậu ấy, trông không khác gì ngày thường.
Tình cờ lúc này là giờ ăn tối ở phủ tướng quân, Nhiếp Quân trực tiếp đi vào phòng ăn.
Trấn Bắc tướng quân đang trấn giữ ở biên giới, không có ở kinh thành, ở kinh thành chỉ có phu nhân của tướng quân, lão phu nhân và hai đệ đệ của tướng quân, tuy nhiên hai đệ đệ đã tách ra từ mấy năm trước nên họ không có sống cùng nhau.
"Tổ mẫu, con về rồi." Nhiếp Quân lao vào lòng lão phu nhân như chim con bay về tổ.
Đang định làm nũng thì cậu ấy chợt nghe thấy tiếng phu nhân ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu ấy đanh lại, vội vàng chạy khỏi vòng tay của lão phu nhân, đứng thẳng lên chào lão phu nhân.
"Tổ mẫu, mẫu thân, con về rồi."
Lão phu nhân tóc đã bạc, bà thương nhất đứa cháu trai nhỏ này, vừa rồi lúc bà đang ôm cháu trong lòng chuẩn bị hỏi thăm thì đứa bé chui ra khỏi lòng bà, bà không khỏi liếc nhìn phu nhân của tướng quân, rồi nói: "Đang ở nhà mình mà, con đâu cần phải để ý đến điều gì?"
Bàng thị có một đôi mắt dài, lông mày xếch, các đường nét trên khuôn mặt trông có vẻ hơi nhạt, bên cạnh đó nàng ta cũng có hai gò má cao khiến khuôn mặt nhạt nhòa, trông có chút xấu xí.
Nàng ta nhíu mày nói: "Mẫu thân, Quân nhi hiện tại là bạn đồng hành của đại hoàng tử, nếu như không chú ý đến các quy củ trong cung, lỡ sau này hoàng hậu phát hiện ra thì chẳng phải nàng ta sẽ lột da Quân nhi sao?"
Lão phu nhân khẽ nhíu đôi lông mày, bà rất không vui nhưng cũng không nói gì.
Nhiếp Quân không vui, nói: "Mẫu thân, hoàng hậu nương nương rất tốt bụng, không hề xấu tính, hôm nay người cùng bọn con chơi rất lâu, người còn nói ngày mai sẽ dẫn bọn con đi khu vui chơi nữa, rất vui ạ."
Bàng thị nghe vậy, nhướng mày nói: "Ta dám chắc ngươi không học chăm chỉ mà chỉ đi chơi phải không? Ta hỏi ngươi vì sao tận giờ này mới trở về? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Ở độ tuổi này mà chỉ nghĩ đến việc chơi bời thì làm sao có thể trở thành nhân tài trong tương lai!"
Khi nghe được những lời nói gay gắt của Bàng thị, Nhiếp Quân vô cùng sợ hãi, cậu ấy sợ đến mức rụt vai lại không dám nói một lời.
Thấy cháu mình bị oan, lão phu nhân lập tức bênh vực: "Được rồi, trẻ con chơi đùa không phải là chuyện bình thường sao? Phụ thân nó ở tuổi này vẫn còn đắm mình trong nước bùn. Ngươi nghĩ việc nuôi dưỡng như vậy là không tốt sao?"