[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1075 - Chương 1077: Thật Sự Là Thần Tiên Sống (2)

 Chương 1077: Thật Sự Là Thần Tiên Sống (2) Chương 1077: Thật Sự Là Thần Tiên Sống (2) Chương 1077: Thật Sự Là Thần Tiên Sống (2)

Vị ngự y này chính là thái y ngày đó được mời đến chữa bệnh cho Nhiếp Quân, ông ta rất ngạc nhiên khi thấy Nhiếp Quân như vậy.

"Thái y, ngươi mau xem qua tình hình Nhiếp Quân đi."

"Điện hạ chớ vội, vi thần đi ngay."

Thái y bước tới bắt mạch cho Nhiếp Quân, kiểm tra tình trạng của cậu ấy, vừa nhìn thôi sắc mặt đã thay đổi.

Người của phủ tướng quân chờ ngoài cửa đều lo lắng muốn chết.

"Sao chuyện này lại có thể... nghiêm trọng đến thế?"

Thái y đã trải qua nhiều loại bệnh, bệnh khiến con người ta thay đổi sắc mặt chắc chắn không phải là một vấn đề nhỏ.

Ở trong hoàng cung Nhiếp Quân gặp chuyện không may, ở đây không ai biết cách xử lý, Hoàng thượng thì bận rộn chuyện quốc sự nên Đại Bảo chỉ có thể phái người đi mời Tô Oanh đến.

Lúc Tô Oanh tới, thái y đang kiểm tra tình trạng bụng của Nhiếp Quân, càng nhìn sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Tô Oanh đi vào phòng ra hiệu cho mọi người đứng dậy: "Có chuyện gì vậy?" Nàng đi đến bên giường, cau mày khi nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng dị thường của Nhiếp Quân.

"Mẫu thân, Nhiếp Quân đột nhiên ngã bệnh." Nhị Bảo đi tới bên cạnh Tô Oanh, nhẹ giọng nói.

Thái y cũng đứng dậy hành lễ với Tô Oanh: "Tình huống này là sao?"

"Bẩm nương nương, mấy ngày trước vi thần đến phủ tướng quân chẩn đoán cho tiểu công tử bị viêm ruột thừa, nhưng tình hình không mấy nghiêm trọng nên để lại phương thuốc trị liệu, vừa rồi khi vi thần chẩn đoán lại cho tiểu công tử thì phát hiện bệnh viêm ruột thừa của hắn càng nghiêm trọng hơn, vi thần thật sự không hiểu nổi."

Có thể trở thành thái y của Thái y viện, nhất định ông ấy đã được chọn lựa kỹ càng, viêm ruột thừa có thể gây chết người nhưng cũng không phải là bệnh nan y, chỉ cần trị liệu kịp thời thì khả năng khỏi hẳn là rất lớn.

Mã thái y tinh thông y thuật, theo lý mà nói không thể ngay cả viêm ruột thừa cũng trị không hết.

Tô Oanh tiến lên kiểm tra Nhiếp Quân. Nàng vừa ấn tay lên bụng Nhiếp Quân, Nhiếp Quân đã bắt đầu đau đớn nôn mửa.

"Làm phiền tiên sinh trước tiên đưa bọn trẻ về lớp tiếp tục học, chuyện ở đây bổn cung sẽ xử lý."

Lão sư cúi chào và mang theo bọn trẻ ra ngoài trước.

Sau khi các cung nữ tiến tới chăm sóc Nhiếp Quân, Tô Oanh tiếp tục làm kiểm tra cho Nhiếp Quân và đuổi mọi người ra khỏi phòng.

Lúc bắt mạch, Tô Oanh đã nhanh chóng nhận ra Nhiếp Quân mắc bệnh viêm ruột thừa, lại còn bị khá nặng. Trước khi tiến hành phẫu thuật, nàng đưa cậu bé vào trong phòng để kiểm tra kỹ lưỡng hơn, đề phòng xảy ra sai sót trong quá trình phẫu thuật.

Kiểm tra xong, Tô Oanh lại đưa người ra ngoài.

Phẫu thuật dùng dao cắt lên người. Nhiếp Quân còn có người thân, vậy nên chuyện này phải cần tới sự đồng ý của bọn họ. Nàng cũng không muốn bị chính lòng tốt của mình gây ra những phiền phức không đáng có.

Hai người vừa rời phòng không lâu thì Bàng thị chạy tới.

Nàng ta xông vào trong, còn không thèm liếc Tô Oanh một cái mà đã lấy nước bùa pha sẵn từ lâu đút cho Nhiếp Quân.

Tô Oanh đang đứng bên cạnh, thấy thế thì nhanh chóng giữ tay nàng ta lại: "Ngươi cho thằng bé uống cái gì đấy?"

Bàn tay của Bàng thị bị Tô Oanh nắm chặt, nàng ta tức giận nói: "Tất nhiên là thứ có thể chữa trị cho con của ta rồi!"

Nói xong, nàng ta hất tay Tô Oanh ra rồi tiếp tục cho Nhiếp Quân uống cốc nước bùa đó.

Tô Oanh thấy Nhiếp Quân uống nước bùa, cả miệng toàn là thứ nước đen kịt kia thì không khỏi nhíu mày lại: "Rốt cuộc thì đó là cái gì?"

Nhìn thấy con trai đã uống xong, Bàng thị cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lúc này nàng ta mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh, đứng dậy hành lễ: "Thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương. Vừa nãy thần lo lắng cho con trai quá nên thất lễ với người. Xin nương nương thứ lỗi. Đa tạ người đã quan tâm tới Quân nhi. Đứa nhỏ này, bệnh còn chưa khỏi mà đã muốn tiến cung để hầu hạ Đại hoàng tử đọc sách. Thần phụ khuyên nhủ mãi nhưng nào có chịu nghe, để nương nương lo lắng rồi ạ."

Bình Luận (0)
Comment