"Ngươi không nghe vừa rồi bổn cung hỏi gì sao?" Tô Oanh hạ giọng xuống hỏi.
Bàng thị cau mày lại, cảm thấy Tô Oanh thật hống hách: "Bẩm nương nương, đây là phương thuốc bí truyền nhà mẹ đẻ của thần. Sau khi uống thuốc này xong, chắc chắn Quân nhi sẽ khỏi bệnh."
"Thế ngươi cho đứa nhỏ uống mấy lần rồi?"
"Bẩm nương nương, được vài lần rồi ạ."
"Vậy sao tới giờ nó vẫn chưa khỏi bệnh?"
Bàng thị nghẹn họng, nhưng vẫn không trả lời: "Bây giờ đứa nhỏ này đang có bệnh, sợ là không thể tiếp tục đi học được. Thần phụ sẽ mang nó về nhà để không phiền tới Hoàng hậu."
Sau đó nàng ta gọi nha hoàn vào ôm Nhiếp Quân đi.
Tô Oanh không ngăn cản lại. Dù sao đứa nhỏ đó cũng chẳng phải con của nàng.
"Thần phụ xin phép cáo lui."
Bàng thị vừa mới xoay người định rời đi, thì giọng nói lạnh nhạt của Tô Oanh đột nhiên vang lên: "Bổn cung không cần biết nhà ngươi cho con trai mình ăn gì hay uống gì. Nhưng tình trạng sức khỏe của đứa nhỏ ngay lúc này đang cực kỳ nguy hiểm. Nếu đoạn ruột bị hoại tử kia không được cắt bỏ kịp thời thì tính mạng của đứa nhỏ sẽ bị đe dọa. Tới lúc đó, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi."
Bàng thị nghe xong thì cực kỳ tức giận. Đây rõ ràng là đang nguyền rủa con trai của nàng ta mà!
Nếu người này không phải là Hoàng hậu nương nương thì chắc chắn nàng ta sẽ cho đối phương một bạt tai!
Nàng ta hít một thật sâu, áp chế cơn giận giữ trong lòng xuống: "Đa tạ nương nương quan tâm. Chỉ là người cứ yên tâm, Quân nhi chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Nói xong, nàng ta dứt khoát xoay người mang Nhiếp Quân trở về.
Mã thái y đang đứng chờ bên ngoài nghe thấy thế thì nhíu mày lại. Ông ấy nghi ngờ Bàng thị không hề cho Nhiếp Quân uống thuốc đúng giờ, nếu không thì làm sao bệnh tình của đứa nhỏ lại càng ngày càng nghiêm trọng như vậy chứ.
"Mã thái y, ngươi cứ về trước đi. Nếu sau này phủ tướng quân có tìm ngươi thì ngươi cứ khước từ là được."
Mã thái y cảm kích nói: "Vâng, vi thần hiểu rồi ạ."
Sau giờ học, hai đứa trẻ trở về Phượng Loan cung, đi đến bên Tô Oanh.
"Mẫu thân, Nhiếp Quân bị bệnh rồi ạ?" Đại Bảo lo lắng hỏi.
Tô Oanh gật đầu, đáp: "Phải, đứa nhỏ kia mắc bệnh rồi."
"Vậy mẫu thân có thể chữa cho Nhiếp Quân được không?" Trong mắt Nhị Bảo, không gì là Tô Oanh không làm được.
Nàng đưa tay lên sờ cái đầu nhỏ của cô bé: "Mẫu thân của Nhiếp Quân bế Nhiếp Quân về nhà mất rồi. Họ không cần ta chữa cho thằng bé."
Nhị Bảo cảm thấy thật khó hiểu. Mẫu thân của cô bé giỏi như vậy, sao mẫu thân của Nhiếp Quân không để mẫu thân chữa trị chứ?
"Vậy... Nhiếp Quân sẽ sớm khỏi bệnh thôi, đúng không ạ? Rồi sẽ đi học trở lại nữa?"
Tô Oanh hơi cụp mắt xuống. Nếu không được phẫu thuật kịp thời thì e là Nhiếp Quân có thể sẽ bị nhiễm trùng nặng, tới lúc đó mọi thứ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
"Có lẽ vậy."
Có những chuyện Nhị Bảo chưa thể nghĩ tới, nhưng Đại Bảo lại có thể: "Linh Nhi, được rồi. Nhiếp Quân bị bệnh, vậy thì người thân của Nhiếp Quân chắc chắn là những người lo lắng nhất. Chúng ta không cần suy nghĩ nhiều làm gì đâu."
Phụ thân đã nói rồi, là một vị vua thì không được hành xử theo cảm tính. Mặc dù cậu bé cũng rất lo cho Nhiếp Quân, nhưng những chuyện không nằm trong phạm vi khả năng của mình thì không nên nhiều lời, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Buổi tối đến, Tiêu Tẫn ôm Tô Oanh vào lòng. Đầu ngón tay của hắn cứ chọc vào làn da mềm mại khó cưỡng của nàng.
"Buồn ngủ quá." Tô Oanh bắt lấy cái tay kia lại rồi xoay người, dụi vào trong lòng hắn.
"Nàng phái người đi tìm Nhiếp lão phu nhân à?" Trong bóng tối, giọng nói của Tiêu Tẫn có vẻ trầm hơn.
Tô Oanh ừ một tiếng. Đúng là đi tìm thật, nhưng lại lấy danh nghĩa của Mã thái y để giải thích rõ ràng về tình trạng của Nhiếp Quân. Chẳng lẽ trong cả cái phủ kia không có lấy một người bình thường.
"Đúng là nhẹ dạ."