Tô Oanh hơi ngẩng đầu lên, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái: "Tễ nhi cứ nhắc về đứa nhỏ ấy mãi. Nếu nó có mệnh hệ gì thì cũng tiếc quá."
Tô Oanh cảm thấy bản thân thật tốt bụng. Ngoài mặt thì không muốn cãi nhau với Bàng thị, chỉ có thể để người phù hợp hơn đi xử lý thay nàng.
"Ừ. Người đẹp, tâm cũng đẹp. Không hổ là Hoàng hậu của trẫm."
"Người cao to khỏe mạnh thế này, không hổ là hoàng đế của bổn cung."
Đôi mắt Tiêu Tẫn lóe lên chút: "Đó là nhờ luyện tập thể dục mỗi ngày đấy. Không thể nghỉ giữa chừng được, nên đêm nay tiếp tục."
Tô Oanh: "..."
Khi Bàng thị đưa Nhiếp Quân xuất cung, vẻ đau đớn trên khuôn mặt đứa trẻ đã vơi bớt đi, nhưng cả người vẫn không hề hạ nhiệt.
"Đi, tới Tam Thanh Phong. Bổn phu nhân muốn gặp Bạch Liên đại tiên."
"Vâng, thưa phu nhân."
Tam Thanh Phong là nơi người ta thờ phụng Bạch Liên đại tiên, được cải tạo từ một cái miếu nhỏ.
Tuy nhiên, Tam Bình cách kinh thành khá xa, lại còn là một nơi hẻo lánh. Nhưng bởi vì muốn nương nhờ hương khói của Bạch Liên đại tiên nên không ít người thường qua lại đây.
Lúc mấy người Bàng thị đến Tam thanh Phong, bên ngoài đã có rất nhiều xe ngựa dừng tại đó. Nhờ thanh danh của đại tiên nên người đến thắp hương cầu nguyện cũng không ít.
Người của phủ tướng quân cầm theo thẻ bài đến gõ cửa.
Không lâu sau, một đạo sĩ trẻ mặc đồ màu xám mở cửa bước ra, hỏi: "Không biết vị thí chủ này có việc gì không?"
"Thưa sư phụ, ta là người của Trần Bắc tướng quân. Phu nhân của bọn ta có việc gấp muốn xin được gặp Bạch Liên đại tiên. Kính xin sư phụ thông báo cho bên trong một tiếng."
Vị đạo sĩ này liếc nhìn xấp ngân phiếu xếp bên trong tấm thiệp, rồi khép lại: "Thí chủ chờ một lát."
Gần một tiếng sau, vị đạo sĩ kia mới đi ra.
"Đại tiên mời mọi người đi lối này."
Nha hoàn nghe thấy Bạch Liên đại tiên đồng ý gặp họ thì nhanh chóng đi ra báo cho Bàng thị.
Nàng ta ngay lập tức cho người mang theo chiếc xe nhỏ, đưa Nhiếp Quân đi vào.
Vị đạo sĩ dẫn họ tới một căn phòng ở phía sân sau. Bên trong phòng đang đốt hương, vừa đi vào đã cảm nhận được một luồng gió mát ùa vào mặt khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Bàng thị nghĩ, có khi đấy không phải là gió, mà là tiên khí của Bạch Liên đại tiên.
"Bái kiến Bạch Liên đại tiên." Bàng thị quỳ xuống trước mặt Bạch Liên đại tiên, vẻ mặt thành kính nhìn nàng ấy ngồi trên đệm.
Khuôn mặt đại tiên hiền từ, trên người còn tỏa ra tiên khí: "Vị thí chủ này muốn cầu chuyện gì đấy?"
Bàng thị nghe tới đây thì sai người đưa Nhiếp Quân vào.
Bạch Liên đại tiên liếc mắt nhìn qua đứa nhỏ.
Bàng thị cầu xin: "Đại tiên, mấy ngày trước con trai của ta bỗng mắc bệnh nặng, đến hôm nay thì hôn mê bất tỉnh. Mặc dù ta có cho nó uống mấy lá bùa của người để giảm bệnh, nhưng bệnh đứa nhỏ này vẫn không khỏi hẳn. Cầu xin người cứu con trai của ta!"
Bạch Liên đại tiên vẻ mặt từ bi, ra hiệu Bàng thị không nên gấp gáp.
"Để bổn tọa nhìn xem."
Bạch Liên đại tiên vươn tay ngọc sờ mặt Nhiếp Quân, khi sờ đến nhiệt độ nóng bỏng của hắn suýt chút nữa thu tay về.
Bàng thị ngay cả thở cũng không dám nhìn chằm chằm Bạch Liên đại tiên, thấy Bạch Liên đại tiên nhíu mày, tim nàng ta cũng nhanh vọt lên cổ họng, cho đến khi Bạch Liên đại tiên ngừng lại, nàng ta mới gấp gáp hỏi: "Bạch Liên đại tiên, con ta như thế nào rồi?"
Bạch Liên đại tiên quay lại bồ đoàn ngồi nhắm mắt lại, đầu ngón tay nhẹ điểm sau mới chậm rãi mở hai mắt: "Tiểu thí chủ gặp chướng ngại vật, bị ngăn cản đường sống."
Sắc mặt Bàng thị trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Cái này, cái này nên như thế nào cho phải đây." Vốn dĩ nàng ta chỉ cảm thấy con mình bị bệnh khó giải thích thôi, hôm nay nghe Bạch Liên đại tiên nói như vậy, nàng ta càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ.