"Có phương pháp phá giải, nhưng cực kỳ tổn hại âm đức, thật sự không nên dùng, chỉ có thể nói duyên phận giữa thí chủ và tiểu thí chủ đã hết."
Bàng thị làm sao có thể trơ mắt nhìn con mình chết đi.
"Cầu đại tiên cứu con ta đi, ngài nói muốn làm như thế nào, tất cả âm đức ta đều bằng lòng tổn hại!"
Bạch Liên đại tiên không mở miệng.
Bàng thị lập tức móc ra một xấp ngân phiếu: "Đây là tiền hương khói tín nữ đưa cho đại tiên, kính xin đại tiên đừng ghét bỏ những thứ này."
Bạch Liên đại tiên liếc nhìn số tiền trên ngân phiếu, đáy mắt nhanh chóng trở nên lấp lánh: "Bổn tọa vốn không nên nói cho ngươi biết, nhưng quả thật bị lòng thương hài tử của ngươi cảm động, thế thì ngươi tra hỏi một phen, bên cạnh hài tử của ngươi có người có bát tự này hay không, đưa bọn họ tới trước mặt bổn tọa, bổn tọa làm phép cho bọn họ, cúng bái xong thì con ngươi sẽ không có việc gì."
Bạch Liên đại tiên viết xuống một bát tự: "Nhớ kỹ, là nam đinh."
Bàng thị tiếp nhận vừa nhìn, cả người đều ngây ngẩn cả người, đây là bát tự của Đại hoàng tử!
Nàng không xác định hỏi: "Đại tiên không viết sai sao?"
Bạch Liên đại tiên chắc chắn nói: "Đương nhiên sẽ không có bất kỳ sai lầm gì, ngươi yên tâm, cúng bái sẽ không thương tổn đến một người khác, cách làm là chuyển một ít tuổi thọ của hắn sang người hài tử của ngươi thôi."
Tăng tuổi thọ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bị người phát hiện được, Bàng thị động lòng.
Ánh mắt nàng ta nhìn bát tự trong tay dần dần trở nên kiên định, nếu phải nói đến việc sao nàng ta nhận ra đây là bát tự của Đại hoàng tử thì phải nói đến lúc hai hài tử được sinh ra. Ngay lúc đó Tô Oanh cũng hay tham gia một vài yến tiệc của các thế gia, Bàng thị đụng phải nàng vài lần. Lần nào cũng vậy không ngoại lệ đều quở trách hai hài tử kia, còn đọc ra bát tự sinh thần của bọn họ, oán giận bọn họ từ nhỏ đã khắc mình.
Từ đó trở đi, nàng ta theo bản năng nhớ kỹ bát tự này.
Bàng thị rời khỏi Tam Thanh Phong vẫn còn hơi ngơ ngác, trong đầu chỉ nhớ rõ những lời Bạch Liên đại tiên nói với nàng ta.
Nàng ta muốn lấy lý do gì lừa được Đại hoàng tử đến nơi này?
Cưỡng ép bắt người?
Bàng thị cảm thấy không ổn lắm, đừng nói đến hậu cung, ngay cả cửa cung nàng ta cũng không xông vào được.
Vẫn trở lại phủ Tướng Quân, Bàng thị cũng không thể nghĩ ra kế sách tốt.
"Phu nhân đã trở lại, lão phu nhân vẫn luôn chờ ở trong chính sảnh, sốt ruột muốn biết tình huống của tiểu thiếu gia."
Bàng thị không kiên nhẫn ứng phó lão phu nhân, chỉ nói Nhiếp Quân đã tốt hơn, bảo bà ấy không cần lo lắng nữa.
Nói xong, nàng ta lập tức đưa Nhiếp Quân mang thẳng về sân của mình.
Không nhìn thấy cháu trai yêu thương, sao lão phu nhân ngủ được, bà ấy bèn đi vào viện tìm Bàng thị.
Nếu lão phu nhân biết được chuyện của Bạch Liên đại tiên thì chắc chắn bà ấy sẽ không đồng ý. Nàng ta ra lệnh cho tất cả mọi người quản tốt miệng của mình sau đó mới mời lão phu nhân vào.
"Cháu ngoan của ta, đây rốt cuộc là làm sao vậy?"
Bàng thị trấn an nói: "Mẫu thân đừng nóng vội, đứa nhỏ uống thuốc đã đỡ hơn nhiều rồi.
Lão phu nhân không tin, nàng nghi ngờ nhìn về phía Bàng thị: "Ngươi cho Quân nhi uống thuốc đúng giờ?"
Bàng thị gật đầu: "Mẫu thân, muốn nói quý phủ này ngoại trừ người ra cũng chỉ có nương tử để ý Quân nhi nhất, chẳng lẽ nương tử còn có thể hại hài tử của mình sao?"
Nếu nói Bàng thị sẽ hại hài tử của mình, lão phu nhân không tin, nhưng Mã thái y bảo người đến truyền lời cũng không thể không làm cho nàng để ý: "Mấy ngày nay ngươi chăm sóc Quân nhi cũng vất vả rồi, lão thân đã cho người đi thái y cầu thái y, sau này chuyện chữa bệnh giao cho thái y đi."
Lão phu nhân tại tướng quân phủ có quyền uy tuyệt đối, người phía dưới căn bản cũng không dám không nghe.