Sau khi bà ấy dặn dò xong, suốt đêm lập tức có người đi trông coi ở viện của Bàng thị.
Lão phu nhân nghe xong suýt chút nữa tức đến ngã ngửa.
Lão phu nhân lại không ngốc, vừa thấy Bàng thị như vậy đã cảm thấy có vấn đề, bà ấy cũng không dây dưa vấn đề này nữa, mà mặt không đổi sắc đứng dậy nói: "Thôi đi, ngươi mau chóng làm cho đứa nhỏ khỏe lại, lão thân nhìn thấy mà trong lòng khó chịu."
Lão phu nhân hòa hoãn một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự là tức chết bà ấy mà.
Chỉ là nàng ta không biết, ngày hôm sau lão phu nhân đã sớm lấy cớ gọi người hầu hạ bên cạnh Bàng thị, sau khi thẩm vấn nghiêm ngặt bọn họ cũng nói chuyện Bàng thị gây nên nói ra.
Bàng thị nhận ra được tình huống không đúng nên muốn giấu Nhiếp Quân đi, lão phu nhân đã mang theo người xông vào: "Đi, dẫn tiểu công tử ra cho ta."
Vẻ mặt của Bàng thị khẽ thay đổi, nếu thái y đến thì sao mà nàng ta đưa hài tử đến nơi của Bạch Liên đại tiên được?
Bàng thị thấy lão phu nhân không níu lấy không buông nữa, âm thầm thở phào.
"Người đâu, trông chừng Bàng thị kỹ vào, tuyệt đối không thể để cho nàng ta làm xằng bậy, chuẩn bị cáo mệnh phục cho lão thân, lão thân muốn vào cung cầu nương nương cứu cháu ta một mạng."
"Mẫu thân, không cần như thế, lần trước Mã thái y kia không được, việc này giao cho nương tử đi, nương tử cam đoan không bao lâu nữa có thể chữa khỏi cho Quân nhi."
"Lúc phu nhân rời đi Hoàng hậu nương nương đã nói với tình hình này của tiểu thiếu gia, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ gặp nguy hiểm, nhưng, nhưng phu nhân vẫn mang tiểu thiếu gia đi."
Bàng thị thay đổi sắc mặt: "Mẫu thân đang làm gì vậy?"
Lão phu nhân nhịn không được tiến lên tát một bạt tai nặng nề vào mặt Bàng thị: "Nếu năm đó lão thân biết ngươi ngu xuẩn thế này thì nhất định không cho con ta cưới ngươi rồi! Trông chừng phu nhân, không có sự cho phép của lão thân thì tuyệt đối không thể để cho nàng ta bước ra khỏi viện nửa bước."
"Nương tử làm sai cái gì mà mẫu thân lại đối xử với ta như vậy!" Bàng thị vốn đang lòng như lửa đốt, hôm nay lại bị lão phu nhân nói vậy nên bị bẽ mặt trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm hận hơn.
"Ngươi mà làm chuyện ngu xuẩn thì lúc về lão thân sẽ tính toán rõ ràng với ngươi, mau lên, dẫn tiểu công tử tiến cung cùng lão thân."
Bàng thị vừa nghe bọn họ muốn tiến cung thì nóng nảy ngay.
"Không cần mẫu thân, không thể tiến cung, không thể tiến cung bọn họ sẽ hại chết Quân nhi mất!"
"Ngươi nói Hoàng hậu nương nương bọn họ muốn hại chết Quân nhi à, có phải ngươi điên rồi không!"
Hai người hầu đi lên kéo Bàng thị lại, kéo nàng ta vào trong phòng, dù cho Bàng thị có khóc lóc thế nào đi nữa thì lão phu nhân cũng mắt điếc tai ngơ.
Lão phu nhân cắn răng lắc đầu: "Gia môn bất hạnh!"
Lúc lão phu nhân đến ngoài cửa cung, Tô Oanh vẫn đang ung dung chơi xích đu, nàng không muốn thừa nhận rằng nàng khá thích những trò chơi cho trẻ con.
"Nương nương, lão phu nhân phủ Trấn Bắc tướng quân đã đến ngoài cửa cung, nói là muốn cầu xin nương nương cứu cháu trai của bà ta."
Tô Oanh không ngạc nhiên lắm: "Cũng may trong nhà bọn họ vẫn còn một lão nhân khôn ngoan, nói bọn họ không cần tiến cung mà về phủ tướng quân trước, lát nữa bổn cung sẽ tới."
"Vâng."
Lão phu nhân được Tô Oanh đáp ứng thì dắt theo Nhiếp Quân về phủ tướng quân chờ.
Tô Oanh bảo Chu Khinh thu dọn hòm thuốc cho nàng rồi xuất cung.
Lúc Tô Oanh đến, lão phu nhân và vài nô bộc đã đứng chờ ngoài cửa phủ tướng quân, thấy Tô Oanh xuống xe ngựa lập tức cung kính nghênh đón.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Lão phu nhân không cần đa lễ, mời đứng lên."
Tô Oanh không lãng phí thời gian, trực tiếp theo lão phu nhân đến phòng Nhiếp Quân.