Đến bây giờ Nhiếp Quân vẫn còn đang mê man, sau khi lão phu nhân đưa nàng tới, nàng lập tức sai người hạ nhiệt độ cho Nhiếp Quân, nhưng cho dù là như vậy thân nhiệt của cậu bé vẫn rất cao không thuyên giảm, tình trạng cơ thể rất tệ, với tình huống này nếu không dùng thuốc hạ nhiệt mạnh thì căn bản sẽ không hạ nhiệt được.
"Tình huống của đứa nhỏ này bổn cung cần phải nói rõ ràng với lão phu nhân, bệnh viêm ruột của nó đã rất nguy kịch, nguy kịch đến mức chỉ dùng dược phẩm không thôi sẽ không có khả năng khiến nó khôi phục, cho nên bổn cung sẽ mở một lỗ hổng nho nhỏ trên bụng để cắt bỏ đoạn ruột bị hoại tử kia, lão phu nhân hiểu chưa?"
Lão phu nhân mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng nghe Tô Oanh nói như vậy trong nháy mắt mặt bà ta trở nên trắng bệch: "Nương nương, Quân Nhi nó, nó..."
"Bổn cung sẽ không cam đoan nói đứa nhỏ sau lần mổ bụng này sẽ không sao, trước mắt chỉ có thể mau chóng bắt đầu trị liệu."
Giọng nói khẩn trương của lão phu nhân run rẩy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Oanh: "Lão phụ khẩn cầu nương nương cứu lấy đứa nhỏ đáng thương này..."
Tô Oanh ra hiệu cho Chu Khinh đỡ người dậy: "Bổn cung sẽ cố hết sức, trong lúc trị liệu không ai được vào quấy rầy."
"Vâng, vâng."
Tô Oanh dặn dò xong thì đóng cửa phòng lại.
Nàng đưa Nhiếp Quân vào phòng tiến hành đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ đã cao tới bốn mươi mốt độ, nóng như vậy lục phủ ngũ tạng đều có thể bị đốt hỏng.
Trước khi phẫu thuật phải giảm thân nhiệt một chút, nếu không sẽ dễ xảy ra vấn đề trong quá trình phẫu thuật.
Tô Oanh sau khi tiêm thuốc hạ sốt cho Nhiếp Quân rồi tiếp tục truyền nước thuốc cho cậu bé, đứa nhỏ đang yên đang lành mà gặp phải mẫu thân không có đầu óc như vậy cũng thật xui xẻo.
Sau khi nhiệt độ cơ thể được hạ xuống, Tô Oanh mới bắt đầu khử trùng chuẩn bị phẫu thuật.
Ngoài cửa phòng, lão phu nhân lo lắng chờ đợi, Trấn Bắc tướng quân cũng chỉ có một trưởng tử là cậu bé, nếu có cái sơ xuất xảy ra thì phải làm thế nào cho phải!
"Lão phu nhân không cần lo lắng, y thuật của nương nương cao siêu như vậy, chắc chắn sẽ không để cho tiểu công tử có chuyện gì." Chu Khinh thấy lão phu nhân gấp đến độ ngồi ghế ngồi không yên thì mở miệng khuyên nhủ.
"Đúng, đúng, ngươi nói đúng, Hoàng hậu có y thuật cao siêu như vậy, người lại là người có đại phúc, Quân Nhi chắc chắn sẽ không sao."
Mà lúc này Bàng thị bị nhốt trong phòng sắp điên rồi.
Nàng ta phát điên ở trong phòng tức giận mắng chửi muốn đi ra ngoài, nhưng người trông coi ngoài cửa lại làm như mắt điếc tai ngơ.
"Các đám nô bộc hạ tiện các ngươi thật không biết tốt xấu, ta chính là tướng quân phu nhân, sau này toàn bộ việc trong hậu viện phủ tướng quân đang ở trong tay ta, hôm nay các ngươi dám ta gan không nghe lời ta, ngày sau bổn phu nhân sẽ cho các ngươi biết tay!"
Nàng ta vừa dứt câu quả thật đã làm cho đám nô bộc động tâm, bọn họ cũng không muốn đắc tội với Bàng thị.
"Phu nhân, xin người hãy yên tâm, lão phu nhân tuyệt đối sẽ không hại tiểu thiếu gia.
Bàng thị cắn răng: "Chẳng lẽ bổn phu nhân sẽ hại nhi tử của mình hay sao?"
"Phu nhân, lão phu nhân đã mời Hoàng hậu nương nương tới trị liệu cho tiểu công tử, xin người hãy yên tâm."
Tuy rằng đám hạ nhân sợ đắc tội Bàng thị, nhưng hiện tại bọn họ càng không dám đắc tội lão phu nhân, mặc kệ Bàng thị nói cái gì cũng không ai dám mở cửa.
Bàng thị còn chưa đạt được mục đích, Tô Oanh bên kia đã phẫu thuật xong, đưa người ra khỏi phòng không gian.
Trong nháy mắt Tô Oanh vừa mở cửa lão phu nhân đã bước nhanh tiến lên: "Nương nương, Quân Nhi nó..."
"Trị liệu rất thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không bao lâu đứa nhỏ có thể tỉnh lại, ngươi vào thăm đi."