[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1081 - Chương 1083: Để Ta Mở Mang Tầm Mắt (2)

 Chương 1083: Để Ta Mở Mang Tầm Mắt (2) Chương 1083: Để Ta Mở Mang Tầm Mắt (2) Chương 1083: Để Ta Mở Mang Tầm Mắt (2)

Lão phu nhân nghe nàng nói như vậy như trút được tảng đá trong lòng, bước đi lảo đảo được nha hoàn đỡ vào phòng.

Nhiếp Quân đang an tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng sắc đỏ ửng trên gương mặt đã tản đi, trán cũng không còn nóng như trước nữa, giờ phút này, lão phu nhân mới thật sự nhận định được y thuật của Tô Oanh.

Hoàng hậu nương nương thật sự có năng lực mà người thường không thể với tới.

Viêm ruột thừa căn bản cũng chỉ là một ca tiểu phẫu nhỏ không có nhiều rủi ro, nhưng bênh viêm ruột của đứa nhỏ Nhiếp Quân này là bị kéo dài quá lâu, nếu kịp thời trị liệu cũng không đến mức sẽ biến thành như bây giờ.

"Lão phu nhân, bổn cung có một số việc không rõ muốn hỏi tướng quân phu nhân một chút." Nàng muốn biết rốt cuộc Bàng thị đã cho Nhiếp Quân uống cái gì mà có thể khống chế được sự đau đớn do bệnh viêm ruột thừa mang lại của Nhiếp Quân, phải biết rằng cơn đau khi bị viêm ruột thừa đau muốn chết đi sống lại, Nhiếp Quân một đứa nhỏ làm sao chịu đựng được, nhưng ngày hôm qua cậu bé vậy mà còn chạy đi học.

Lão phu nhân cũng không biết Bàng thị đang giở trò quỷ gì, chỉ có thể cho người mang Bàng thị tới cho Tô Oanh thẩm vấn.

Bàng thị bị hai bà tử áp giải tới, khắp khuôn mặt nàng ta đầy nỗi oán hận, nàng ta oán độc trừng mắt nhìn Tô Oanh, giống như Tô Oanh là người hại chết nhi tử của nàng ta.

"Con ta không thù không oán với nương nương, sao nương nương phải mang lòng dạ ác độc như vậy để hãm hại con ta chứ!"

Tô Oanh khẽ nhíu mày, vừa nghe xong lời này nàng đã xác định rằng đầu của Bàng thị thật sự chỉ để mọc tóc.

Nhiếp lão phu nhân cảm thấy mặt mũi già nua của mình đều bị mất hết: "Tiện tì ngu xuẩn nhà ngươi mau câm miệng! Nếu không có nương nương, bây giờ không biết cái mạng của Quân Nhi còn giữ được không!"

Bàng thị cảm thấy lão phu nhân chỉ vì quyền thế của Tô Oanh nên mới nịnh bợ nàng mà thôi.

"Bệnh của Quân Nhi khỏi rồi thì đó cũng là được Bạch Liên đại tiên cho chữa khỏi, không liên quan gì đến người khác."

Lại là Bạch Liên đại tiên, Tô Oanh cũng không tức giận, mà kiên nhẫn hỏi: "Ồ? Vậy ngươi nói cho bổn cung nghe, Bạch Liên đại tiên chữa bệnh cho Nhiếp Quân như thế nào?"

Bàng thị đắc ý nâng cằm nói: "Lúc trước Quân Nhi bị bệnh đau đến mức chết đi sống lại, uống thuốc của thái y chẳng có chút tác dụng nào, ta bèn cho nó uống lá bùa Bạch Liên đại tiên đưa, sau khi uống lá bùa vào thì nó lập tức không đau nữa."

Tô Oanh tràn đầy hứng thú nói: "Lá bùa này quả nhiên là thần dược, phu nhân nếu vẫn còn sót bùa thì lấy ra cho bổn cung mở mang tầm mắt."

Bàng thị không cảm thấy cần giấu diếm gì về Bạch Liên với người ngoài, nàng ta lập tức lấy ra một lá bùa giấy từ trên người.

Chu Khinh tiến lên tiếp nhận lá bùa nhìn một chút, nhìn không có gì khác với lá bùa màu vàng bình thường, chỉ là dùng chút mực vẽ bùa không phải chu sa, mà là một loại chất lỏng màu nâu xám không biết tên, sau khi chất lỏng khô thì hiện lên một màu xanh lá nhàn nhạt.

Tô Oanh đặt lá bùa bên chóp mũi ngửi một chút, nàng có thể ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt, không rõ ràng lắm, nhưng đối với người mẫn cảm với dược phẩm như nàng thoáng cái có thể ngửi ra.

Bàng thị nấu lá bùa giấy này cho Nhiếp Quân uống thì cậu bé có thể hết đau ruột thừa, rất có thể liên quan đến mùi thuốc này.

Tô Oanh bảo Chu Khinh lấy nước sôi thả lá bùa vào trong nước nấu lên rồi nàng nếm thử một ngụm.

"Nương nương!"

Tô Oanh ra hiệu nói Chu Khinh không cần gấp gáp, cái miệng này của nàng nếm thử cái khác thì không chắc chắn có thể nếm ra cái gì, nhưng đối với các loại dược phẩm nàng lại có thể phân biệt trong khoảng thời gian ngắn.

Nàng chỉ dùng môi nhẹ nhàng chạm vào một chút nước thuốc, sau khi nước thuốc thấm vào đầu lưỡi, Tô Oanh lập tức nếm được vị thuốc, lá bùa kia quả nhiên là một vị thuốc, giống như là thuốc giảm đau, một phương thuốc giảm đau rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment