(*) "重振夫纲": "Trọng chấn phu cương", là một quan niệm thời xưa cho rằng bậc trượng phu phải là người làm chủ tất cả mọi việc trong gia đình. Ba nguyên tắc chủ yếu là Hoàng đế là kim chỉ nam cho thần dân, người cha là kim chỉ nam cho con trai, và người chồng là kim chỉ nam cho vợ mình.
"Xảy ra chuyện như vậy khiến lão thân thấy thật sự xấu hổ, chờ Quân Nhi tỉnh lại, lão thân nhất định dẫn nó vào cung khấu tạ ơn cứu mạng của nương nương."
"Lão phu nhân không cần gấp gáp, tuổi nó còn nhỏ nên khôi phục cũng nhanh, chờ khoẻ rồi hãy nói, bổn cung cũng không quấy rầy ngươi nữa, hồi cung thôi."
Bạch Liên đại tiên có chút uy tín trong dân chúng.
Ngày thứ ba nàng ta bị cấm quân mang đi, có đại thần ở trên triều đình tham tấu Tô Oanh, nói nàng ngang ngược, ngay cả tự do tín ngưỡng tôn giáo của dân chúng cũng muốn bóc lột, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày họa đến thanh danh của Hoàng thượng.
Đôi mắt đen thẫm của Tiêu Tẫn sâu thẳm khó đoán dừng lại trên người những đại thần đứng ra tham tấu, một đám bùn nhìn các ông ta cũng chỉ là đám sợ thê tử, sao có thể có mặt mũi ở chỗ này khí thể thẳng thừng nói Tô Oanh làm không tốt.
"Theo trẫm được biết, Bạch Liên đại tiên này chính là tên lừa đảo trong giang hồ, nàng ta ở đại lao Hình bộ đã thừa nhận sự thật mình hãm hại lừa gạt, sao đến trong miệng các ngươi thì lại là Hoàng hậu làm điều sai trái vậy?"
Các đại thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, Sở quốc gặp nguy rồi!
Hoàng thượng chuyện gì đều che chở Hoàng hậu, sau này Hoàng hậu giết người phóng hỏa Hoàng thượng cũng đứng ra giả mù bao che cho nàng sao?
"Hoàng thượng, người làm thê tử tất nhiên phải ở hậu trạch giúp trượng phu dạy hài tử, đại sự bên ngoài để trượng phu đi làm là được, Hoàng hậu nương nương như vậy thật sự là trái với lời dạy bảo trong "Nữ đức"."
Lời này đang ám chỉ Tô Oanh quản quá rộng, nữ nhân đã thành thân nên ở hậu viện thành thật mang hài tử hầu hạ trượng phu, nhìn Tô Oanh xem, hận không thể nhường vị trí hoàng đế này cho nàng.
Lông mày kiếm của Tiêu Tẫn hơi nhíu lại, ngay khi tất cả mọi người cho rằng long nhan muốn giận dữ, hắn đột nhiên gật gật đầu: "Các vị ái khanh nói đúng, Hoàng hậu như thế quả thật quá vất vả, trẫm cảm thấy rất không nỡ, việc này trẫm sẽ nói rõ với Hoàng hậu, để cho nàng chớ tham dự vào trong đó, hết thảy công việc đều giao cho Hình bộ đi giải quyết."
Quan thần của Thượng thư Hình bộ đứng trong đám quần thần bên dưới trong lòng rất tức giận, những người này không có mắt được chứng thực năng lực của Hoàng hậu, hắn là người đã tự cảm nhận được, Bạch Liên đại tiên kia đúng là đã mê hoặc không ít quan thế gia quyền quý, gia quyến triều đình đại thần vì nàng ta mà muốn hợp nhau náo loạn triều đình cũng là một phiền toái rất lớn.
Hắn ta chỉ là một tiểu thượng thư, làm sao còn có thể tay không chống lại những người này chứ, nhưng để Hoàng hậu ra mặt trong chuyện này thì hết thảy sự việc sẽ khác đi, có ai dám nói không ở trước mặt Hoàng hậu chứ?
Thật đáng giận!
Quần thần thấy Tiêu Tẫn không tức giận nữa trong lòng rất vui mừng, Hoàng thượng muốn trọng chấn phu cương rồi!
Buổi trưa, Tô Oanh đang nhàn nhã cắn hạt dưa trong Phượng Loan cung.
Hôm nay nàng đến kỳ nguyệt san nên cho mình nghỉ một ngày.
"Tham kiến Hoàng thượng."
Nghe thấy động tĩnh, Tô Oanh ngẩng đầu thì thấy Tiêu Tẫn đi vào.
Tô Oanh liếc mắt nhìn hắn, lại thấy được một tia tủi thân trên mặt hắn, nàng nhướng mày.
Tiêu Tẫn đi đến bên cạnh Tô Oanh ngồi xuống, nhưng lại chẳng nói gì.
Tô Oanh không chịu nổi nữa, đành phải mở miệng trước: "Tiêu Tẫn, chàng lại đang suy tính cái gì vậy?"
Đầu mày Tiêu Tẫn lại có thêm một chút giận dỗi: "Buổi sáng lên triều sớm đã cãi nhau với đại thần, trở về nơi này còn bị Hoàng hậu hoài nghi, làm chức vụ Hoàng đế này thật sự không có ý nghĩa gì nữa rồi."
Chu Khinh yên lặng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng thượng thật sự không biết xấu hổ, con hát trong đoàn kịch múa diễn xuất cũng không bằng người!
Tô Oanh ném hạt dưa, người dựa vào gối mềm, như cười như không cười nhìn hắn.