Người này là muốn con của nàng ứng bệnh thay cho người khác sao?
"Bát tự này là của ai, ngươi biết không?"
Khuôn mặt Bạch Liên đại tiên đều đã sưng lên, nàng ta hoảng sợ lắc đầu tỏ vẻ mình không biết gì hết: "Không, không biết hức... Ta không biết, lúc trước người này tìm được ta, bảo, bảo ta giả vờ thành Bạch Liên đại tiên chó má đó..."
"Người nào?"
"Chính là Quan Chủ trong Tam Thanh Phong, hắn là Quan Chủ, Tam Mi đạo trưởng."
"Ngoại trừ hắn ra, còn có ai liên lạc với ngươi nữa?"
Bạch Liên đại tiên liều mạng lắc đầu: "Không có, không có, thật sự không có ai nữa."
Tô Oanh nhìn về phía Chu Khinh: "Bắt người về đây." Mặc kệ hắn ta đã làm gì, bắt về trước rồi tính sau.
Trong quá trình chờ đợi, lòng bàn chân Tô Oanh vẫn đạp lên mu bàn tay Bạch Liên đại tiên không nhẹ đi chút nào, lực đạo thoạt nhìn cực kỳ nhẹ, nhưng Bạch Liên đại tiên lại cảm thấy mình đau sắp chết rồi.
Tô Oanh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở miệng nói: "Bàng thị đã đáp ứng đề nghị của ngươi chưa?"
Lời này vừa vang lên, sắc mặt Nhiếp lão phu nhân lập tức thay đổi.
Sau khi Bạch Liên đại tiên gật đầu, Nhiếp lão phu nhân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Oanh.
Bàng thị thật sự là một ti tiện to gan, lại dám muốn tuổi thọ của hoàng tử đặt lên người con trai mình, nàng ta cũng không sợ con trai mình không có cái mạng kia để hưởng thọ sao!
Tô Oanh lại nhắm mắt lại, ra hiệu bảo Nhiếp lão phu nhân đứng dậy: "Lão phu nhân đứng lên đi, bổn cung có chút keo kiệt, nhưng sẽ không hại đến người vô tội." Dù sao Trấn Bắc tướng quân bây giờ còn đang trông coi ở biên cảnh, trong tay có binh quyền.
Nhiếp lão phu nhân trong lòng càng thêm hối hận, nhưng cũng may Tô Oanh không có ý định so đo với phủ tướng quân.
"Đa tạ nương nương, lão thân nhất định sẽ giáo huấn ngu phụ kia thật thích đáng."
Lúc Bạch Liên đại tiên sắp chờ đến mức cả người tê dại, cấm quân cuối cùng đã trở lại.
"Nương nương, thuộc hạ đã tìm khắp toàn bộ đám người trong đạo quán Tam Thanh Phong nhưng không tìm được quan chủ, bên trong tất cả mọi người đều đã bỏ trốn."
Bạch Liên đại tiên bị cấm quân bắt về đã kinh động đến những người khác, trước đó Tô Oanh không ngờ chuyện này Bạch Liên đại tiên lại không phải kẻ chủ mưu.
"Mau, lấy một tờ giấy lại đây cho bổn cung."
"Vâng."
Sau khi thuộc hạ trình giấy lên, Tô Oanh bảo Chu Khinh lấy bút chì than trong hòm thuốc của mình ra, hỏi Bạch Liên đại tiên: "Ngươi có thể xác định mặt Quan Chủ mà ngươi đã gặp đúng không?"
Bạch Liên đại tiên gật đầu: "Vâng, vâng, dân nữ có thể xác định." Bọn họ tiếp xúc gần gũi qua rất nhiều lần, kể cả trên mặt đối phương mang mặt nạ, nàng ta nhất định có thể phân biệt được.
"Bắt đầu từ khuôn mặt, miêu tả tỉ mỉ xem hắn trông như thế nào."
"Vâng, vâng, trán hắn có chút cao, làm nổi bật sống mũi cũng có chút cao..."
Bạch Liên đại tiên vừa nói, Tô Oanh lập tức dùng bút than vẽ lên giấy, vẽ tranh là hứng thú duy nhất mà chiến hữu nói cho nàng biết để tự xoa dịu chính mình.
Đợi Bạch Liên đại tiên nói xong, Tô Oanh đưa tờ giấy cho nàng ta xem: "Ngươi xem, có phải là người như thế này hay không."
Từ sắc mặt kinh ngạc của Bạch Liên đại tiên có thể thấy được, Tô Oanh vẽ rất giống.
Sau khi sửa lại một ít chi tiết, Tô Oanh đứng dậy.
"Mang về cho người của Hình bộ thẩm vấn, hỏi tất cả tin tức có liên quan đến Quan chủ này." Một người sống trong xã hội này, không thể không tiếp xúc với bất cứ ai, nếu đã tiếp xúc, vậy nhất định sẽ có sơ hở.
"Vâng."
Cấm quân tiến lên áp giải Bạch Liên đại tiên xuống.
Nhiếp lão phu nhân thấy Tô Oanh đứng dậy cũng lập tức đứng lên theo.
Hôm nay xem như bà ta đã thấy tận mắt sự lợi hại của Hoàng hậu, tác phong làm việc sát phạt quả quyết thế này, tuyệt đối là thứ những quý nữ nũng nịu trong kinh thành kia không có.