"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"
Bàn tay còn đang chảy máu của nàng ta cứ như vậy bị Tô Oanh vô tình giẫm ở dưới chân.
Lúc này Bạch Liên đại tiên đã không còn tiên khí lúc trước, oa oa khóc loạn, dáng vẻ cứ như người điên.
Bàng thị kinh hãi, người này hoàn toàn không giống với Bạch Liên đại tiện trước đó nàng ta biết!
"Đại tiên, pháp lực của người không dùng được sao?"
"Ta, ta, ta, ta, ta sai rồi nương nương, nương nương thứ tội, ta khai, ta khai hết... Hu hu hu..." Đau chết mất!
Tô Oanh hơi nhấc chân lên.
Bạch Liên đại tiên muốn thu tay lại nhưng rút không ra, nàng ta đáng thương nhìn về phía Tô Oanh thì đã thấy ánh mắt Tô Oanh nhìn nàng ta giống như đang nhìn một người chết vậy.
Bạch Liên đại tiên run lên, toàn thân căng thẳng nói: "Vâng, là nước thuốc, lá bùa kia là dùng nước thuốc viết lên, hức, sau khi uống vào người bệnh sẽ không bị đau nữa."
Nàng ta nên chủ động một chút, cần khai báo những gì sẽ ngoan ngoãn khai báo tất cả.
Bạch Liên đại tiên cảm giác như xương cốt của mình sắp bị giẫm gãy thì nghẹn ngào nói: "Dân nữ, dân nữ là, là một kẻ lừa đảo, ta căn bản cũng không phải là Bạch Liên đại tiên gì cả. Do có người tìm ta, bảo ta giả vờ làm đại tiên, sau đó ra ngoài lừa gạt, lừa bạc, ai có tiền thì lừa gạt người đó. Nương nương, ta, ta thật sự không làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, ta chỉ bán bùa cho bọn họ, nói một chút đạo pháp thôi..."
Tín ngưỡng của Bàng thị trong khoảnh khắc sụp đổ, nàng ta không thể tin được người mình thờ phụng làm thần tiên lại là một tên lừa đảo trong giang hồ!
"Ngươi, ngươi thật sự gạt người sao?"
Bạch Liên đại tiên cuối cùng cũng nhịn không được mà hung tợn trừng Bàng thị một cái, nếu không vì nàng ta nhiều lời thì chính mình cũng sẽ không lưu lạc đến nước này.
"Phải! Ta muốn lừa tiền đấy, các ngươi đều bị ta lừa cả, ta căn bản cũng không có pháp thuật gì, ta không có! Cho các ngươi bùa giấy để các ngươi nấu thuốc uống vào có hiệu quả là bởi vì những nước thuốc để vẽ bùa kia có thể giảm đau, chờ sau khi hết liều lượng dược liệu thì sẽ không có hiệu quả giảm đau nữa!"
Bàng thị trợn trắng hai mắt rồi hôn mê.
Nhiếp lão phu nhân ngại mất mặt, để bà tử trực tiếp đưa nàng ta xuống.
"Nương nương, ta, ta thật sự không làm chuyện gì thương thiên hại lý sự tình, chỉ là lừa chút bạc, chỉ là muốn sống ấm no qua ngày mà thôi, dân nữ khi còn bé đã trải qua đủ khổ đau rồi..."
"Bàng thị đến tìm ngươi?" Tô Oanh lạnh giọng ngắt lời nàng ta.
Bạch Liên đại tiên hít mũi gật gật đầu: "Phải, nàng ta tìm dân nữ, nói là muốn ta chữa khỏi bệnh cho con của nàng ta."
"Vậy ngươi nói thế nào?"
Bạch Liên đại tiên xoay xoay tròng mắt tính kế, còn chưa được mấy vòng đã bị Tô Oanh tát một bạt tai thật đau làm tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
"Từ giờ trở đi, trong miệng ngươi phàm là có một chữ nào giả dối thì bổn cung lập tức cắt đầu lưỡi của ngươi."
Bạch Liên đại tiên bị tát mạnh khiến trước mắt như mờ đi, lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất, cổ họng run rẩy nói: "Không, không dám, dân nữ không dám, vâng, dân nữ nói, dân nữ bảo nàng ta tìm một hài tử có bát tự (*) tương đồng với hài tử của nàng ta rồi tổ chức tiệc ứng thọ, như vậy hài tử của nàng ta có thể tốt lên."
(*) "八字": "Bát tự", là một phương pháp xem bói của Trung Quốc. Các tín đồ mê tín dị đoan cho rằng năm, tháng, ngày, giờ sinh của một người tương ứng với Thiên can và Địa chi.
Nói xong, nàng ta sợ Tô Oanh lại động thủ nên vội vàng nói: "Thế nhưng biện pháp này không phải do dân nữ nghĩ ra, là do có người, có người bảo dân nữ làm như vậy."
Tô Oanh nheo mắt phượng: "Xem bát tự kiểu gì?"
Bạch Liên đại tiên nói một ngày bát tự được người kia chỉ định.
Bát tự này người khác nghe xong sẽ không biết, nhưng bát tự này là của hài tử của mình thì sao Tô Oanh có thể không nhớ rõ chứ.