[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1097: Lộ Ra Chân Tướng (2)

 Chương 1097: Lộ Ra Chân Tướng (2) Chương 1097: Lộ Ra Chân Tướng (2) Chương 1097: Lộ Ra Chân Tướng (2)

Bạch Liên đại tiên vẫn tỉnh táo, lúc nhìn thấy phu nhân tướng quân cũng không biểu cảm khác thường, chỉ có chút kinh ngạc.

Phu nhân tướng quân mở miệng nói: "Đại tiên còn nhớ ta không?"

Bạch Liên đại tiên trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu: "Phu nhân Đại tướng quân."

Tướng quân phu nhân trừng mắt thâm sâu nhìn nàng ta: "Lúc trước đại tiên nói những lời kia với bổn phu nhân, là thật sao?"

Sắc mặt Bạch Liên đại tiên hơi trắng bệch: "Thật, là thật."

"Về chuyện riêng của bổn phu nhân, đại tiên không nói cho người khác biết chứ?"

Bạch Liên đại tiên lắc đầu.

Đôi mắt của phu nhân tướng quân vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Liên đại tiên, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt nàng ta.

Dường như đã có được đáp án mình muốn, trên mặt phu nhân tướng quân lộ ra một nụ cười.

Vậy thì tốt rồi, chuyện bổn phu nhân muốn hỏi đã hỏi xong rồi, đi thôi."

Chu Khinh nhìn Bạch Liên đại tiên một cái, không bỏ qua trạng thái rối rắm trong đáy mắt nàng ta, sau đó xoay người đi theo tướng quân phu nhân rời đi.

Ra khỏi sân, phu nhân tướng quân thậm chí ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói, ngồi lên xe ngựa rời đi một mạch.

Màn đêm buông xuống, mấy bóng người màu đen lặng lẽ xuất hiện bên ngoài nhà dân giam giữ Bạch Liên đại tiên.

Bọn họ tránh được tầm mắt quan sai đi tuần tra sau đó đổ dầu vừng đã chuẩn bị sẵn ra bên ngoài gian phòng Bạch Liên đại tiên, sau đó thả ngọn đuốc xuống.

Chỉ là không đợi bọn họ rút lui, trong bóng tối lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy người kia quay đầu lại nhìn, bãi đất trống đã bị quan sai bao vây.

"Bắt lấy!"

Quan sai ra lệnh một tiếng, cả người lẫn ngựa hai bên lao vào đánh nhau.

Đối phương ít người không địch lại nổi, cuối cùng vẫn bị quan sai bắt được, nhưng có một người đã chạy thoát.

Quan sai lập tức thông báo cho cấm quân tìm kiếm ban đêm bắt đầu bắt người trong thành.

Động tĩnh ở góc này cũng không gây ra quá nhiều chấn động, sau khi hừng đông, dân chúng cũng giống như bình thường rời giường bắt đầu một ngày sinh hoạt.

Nhưng lúc này phủ Đại tướng quân lại không bình tĩnh như vậy.

Tối hôm qua, phủ Đại tướng quân đã bị quan sai bao vây.

Khi Tô Oanh gặp lại phu nhân tướng quân, bà ta đã ở trong đại lao Hình bộ.

Y phục màu trắng thuần khiết của bà ta đã đổi thành áo tù, nhưng cho dù là như vậy, trên khuôn mặt nhạt nhẽo của bà ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đáy mắt thỉnh thoảng thoáng hiện lên sự không cam lòng và oán niệm trong lòng bà ta.

"Hoàng hậu nương nương quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi đã phát hiện sơ hở lúc nào?" Tướng quân phu nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Oanh sâu kín mở miệng.

Tô Oanh bảo quan sai cầm một cái ghế thấp đến để nàng ngồi xuống trước mặt tướng quân phu nhân: "Lúc ngươi vào cung tìm bổn cung, phu nhân vẫn sốt ruột."

Phu nhân tướng quân cười lạnh một tiếng: "Ta đương nhiên là sốt ruột, bởi vì không lâu nữa sẽ là ngày giỗ của chồng ta, ta đã nói rồi, nhất định phải báo thù cho chàng!"

Tô Oanh nhíu mày: "Báo thù, nếu như bổn cung nhớ không lầm, năm đó Đại tướng quân là chết trận trên sa trường, kể cả là báo thù, cũng không nên là ở kinh thành."

"Hắn là bị người hại chết!" Tướng quân phu nhân đột nhiên kích động hét lớn ra tiếng.

Quay lại mốc thời gian hai mươi năm trước, năm đó Đại tướng quân tuyệt đối là đại tướng Sở quốc, năm đó Khương tộc xâm phạm, Đại tướng quân lập tức mang binh nghênh chiến, nhưng mà, ngay ở trận chiến cuối cùng, trong quân phát hiện ra gian tế, Đại tướng quân bị chém giết ở trên chiến trường, tất cả quân công của ông ấy đều bị những người phía dưới giằng xé cướp lấy, thậm chí còn bị đổ tội rằng dẫn binh kém cỏi, hấp tấp tiến quân tổn hại binh lính nước nhà!

"Từ khi còn trẻ ta đã biết chàng, từ thuở nhỏ tính tình của chàng đã rất ổn trọng, mỗi lần nhắc tới sự tình trên chiến trường đều nói ra cặn kẽ, căn bản sẽ không có khả năng vì tranh đoạt quân công mà mạo hiểm xuất binh, huống chi chiến tranh đã gần kết thúc, chàng càng sẽ lấy đại cục làm trọng."

Bình Luận (0)
Comment