Nhưng năm ấy, căn bản cũng không có ai nguyện ý tin tưởng một nữ nhân như bà ta, nhìn những người kia giẫm lên hài cốt trượng phu của bà ta bò lên đỉnh vinh quang, trong lòng bà ta cực kỳ uất hận!
Sau đó, bà ta mới vô tình biết được trong một lần yến hội, người liều lĩnh xuất binh căn bản cũng không phải trượng phu của bà ta, mà là thuộc hạ của ông ấy vì muốn tranh đoạt công lao nên vụng trộm mang binh tập kích, nhưng lại bị đối phương bao vây, trượng phu của bà ta là vì cứu người mới không thể không xuất binh.
"Bọn họ được tiện nghi, còn tùy ý nói xấu thanh danh của chàng, cơn tức này sao ta có thể nuốt trôi đây!"
Sắc mặt Tô Oanh khẽ động: "Cho nên ngươi nếm mật nằm gai nhiều năm, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Tướng quân phu nhân cười lạnh nói: "Ta tạo ra Bạch Liên giáo, chính là muốn cho những người đó tin tưởng thứ này thật sự tồn tại, từng bước một dụ dỗ gia quyến của những người đó rơi vào trong bẫy của ta, ta muốn cho bọn họ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!"
Khi đại tướng quân uy mãnh ở đó, phu nhân của tướng quân là một trong những nhân sĩ thượng tầng ở kinh thành, hầu hết các thế gia quyền quý sẽ không dám tùy tiện đắc tội nàng ta.
Sau khi đại tướng quân qua đời, ai lại quan tâm đến hư danh của phu nhân đại tướng quân, nhất là phu nhân tướng quân không có người thừa kế.
Trong thời gian ngắn một mình phu nhân tướng quân bắt những người vướng chân đó thì căn bản là không thể nào.
Tình cờ, nàng ta nghe nói về một tôn giáo tên là Bạch Liên Giáo.
Tôn giáo này ở kinh thành chưa có ai nghe đến, nó chỉ có phạm vi ảnh hưởng rất nhỏ trong dân chúng, sau cái chết của giáo chủ đầu tiên của Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo gần như không còn nữa.
Nhưng mặc dù Bạch Liên Giáo đã tan rã, phu nhân tướng quân phát hiện ra rằng các tín đồ cũ vẫn thờ phụng Bạch Liên đại tiên mà giáo phái sùng kính. Lúc đó, bà ta nghĩ rằng mình không thể đối phó được với những tên đàn ông giả nhân giả nghĩa đó, vậy tại sao không hạ thủ ở hậu trạch nhà họ?
"Kể từ đó trở đi, ta sẽ cử người nhắc đến uy danh của Bạch Liên đại tiên cho những người phụ nữ đó, dù cố ý hay vô ý, để bọn họ biết rằng Bạch Liên đại tiên lợi hại đến mức nào."
Lúc đầu các phu nhân, tiểu thư kia đương nhiên không tin, nhưng theo thời gian, phu nhân tướng quân dùng ít mưu kế, dần dần cũng có người bị thuyết phục.
"Hách Bạch Liên là do ngươi tìm đến?"
Tướng quân phu nhân cụp mắt xuống: "Ừ."
"Tam Mi đạo trưởng là ai?"
Tướng quân phu nhân nhíu mày thật chặt, vẻ mặt căng thẳng như thể rất kháng cự với câu hỏi này.
"Là tình lang của ngươi?" Giọng nói của Tô Oanh lạnh lùng đến mức không có chút ấm áp nào.
"Hắn ta không phải!" Tướng quân phu nhân tức giận gầm lên: "Ta với hắn trong sạch, tất cả đều là vì tướng quân!"
Tam Mi đạo trưởng vốn là thuộc hạ cũ của đại tướng quân Uy Chấn, vì tướng quân Uy Chấn không những bị đoạt công lao mà còn bị cách chức, sau khi biết được tâm tư của tướng quân phu nhân, hắn ta đã lên kế hoạch cùng bà ta trả thù.
Tô Oanh tiếp tục hỏi: "Ngươi đã được những người này tín nhiệm, tiếp theo ngươi định làm gì?"
Tướng quân phu nhân mím môi, trịnh trọng nói: "Bạch Liên Giáo có cách hiến tế để có được sự trường sinh. Họ chỉ cần chôn cất thánh vật của Bạch Liên Giáo theo hướng đã chỉ định và thực hiện nghi lễ để bảo đảm các nàng giàu sang cả đời"
Các phu nhân vốn quen hưởng vinh hoa phú quý từ lâu làm sao có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, cho nên phu nhân tướng quân đã yêu cầu Hách Bạch Liên nói cho những người tham lam này biết rằng phương thức hiến tế có tổng cộng bảy bước. Bảy bước phải mất nhiều thời gian để hoàn thành, cái này nhằm nới lỏng sự cảnh giác của mọi người.