Nam tử này nhìn thoáng qua vô cùng gầy yếu, bị đánh cho nằm rạp trên mặt đất vẫn không chịu nhúc nhích, cũng không biết có phải bị thương ở đâu hay không.
"Ngươi không sao chứ?"
Hắn ta thấy nghe thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Bạch Sương, sau khi gặp ánh mắt quan tâm của Bạch Sương, hắn ta dường như xấu hổ mà cúi đầu xuống: "Cảm ơn cô nương, tại hạ, sau này tại hạ, sau này nhất định sẽ trả lại tiền bánh màn thầu cho cô nương."
Bạch Sương bĩu môi, đã rơi vào cảnh phải đi trộm bánh màn thầu của người ta rồi, còn cần gì phải nói mấy lời này: "Việc này sau này hẵng nói, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi có bị thương hay không, nếu thật sự khó chịu ở đâu thì ta sẽ mang ngươi đi đến y quán kiểm tra xem."
Nam tử khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, đang muốn mở miệng thì cơ thể lại không khống chế được nghiêng ngả về phía Bạch Sương.
Bạch Sương nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy người kia, nhưng trong thoáng chốc khi ôm lấy hắn ta vẫn khiến nàng ấy không thể không kinh ngạc. Nàng ấy vốn chỉ nghĩ hắn ta nhìn qua có vẻ gầy thôi, không nghĩ đến sẽ gầy đến như vậy, cả người đều chỉ có da bọc xương.
"Bạch Sương cô nương, người không sao chứ?"
Thị vệ của Giang phủ vẫn luôn đi theo phía sau nàng ấy thấy vậy bèn tiến đến đỡ nam tử kia ra khỏi người Bạch Sương.
Bạch Sương lắc đầu, đã lăn lộn cùng với Tô Oanh lâu như vậy rồi nên cũng không câu nệ tiểu tiết.
"Tìm một y quán ở gần đây đưa người đến kiểm tra xem."
Bạch Sương nói xong với thị vệ thì nghĩ muốn về cung trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng ấy vẫn đi cùng bọn họ đến y quán.
Vừa hay đại phu trong y quán giỏi ngoại thương, trực tiếp đưa người vào trong phòng kiểm tra.
Sau một hồi lâu, đại phu đi từ bên trong ra.
Bạch Sương thấy vậy bèn tiến lên hỏi: "Đại phu, người thế nào rồi?"
Đại phu nói: "Có không ít vết thương ngoài da, vết thương cũ và vết thương mới đều có, cộng thêm bị đói trong thời gian dài, ừm... Tình hình không tốt lắm nhưng cũng may tuổi còn trẻ, bồi dưỡng vào sẽ có thể tốt hơn."
Bạch Sương bảo thị vệ đi mua hai bộ quần áo sạch sẽ cho người nam tử kia, mái tóc bị rối cũng được chải lại chỉnh tề, khuôn mặt bẩn lúc này đã trở nên đặc biệt trắng trẻo.
Bạch Sương đi vào trong thấy được hắn ta lập tức sững sờ tại chỗ, nếu không biết là cùng một người thì bọn họ không nhận ra nổi.
Người trước mặt mặc một bộ đồ màu xanh lá, phối hợp với khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của một thư sinh nho nhã, ai có thể đoán được hắn ta sẽ đi trộm bánh màn thầu chứ?
Bạch Sương lấy lại tinh thần, trên mặt có phần nóng lên, nàng ấy vội vàng dời tầm mắt hỏi: "Ngươi cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô nương."
"Ngươi là người ở đâu? Nghe khẩu âm của ngươi không giống như là người ở kinh thành."
Nam tử cúi đầu suy nghĩ, giọng nói có phần trầm xuống: "Ta, ta tới từ phía Tây Nam, trên đường đến đây cả nhà gặp phải kẻ xấu mới thành dáng vẻ hiện tại, nếu cô nương tin tưởng ta thì để lại một địa chỉ, đợi sau này ta nhất định sẽ đích thân đến nhà cảm ơn cô nương."
Bạch Sương phất tay không thèm để ý: "Không cần cảm ơn ta, mặc kệ ngươi từng trải qua chuyện gì đi nữa thì sau này hãy làm người tốt đi."
Nàng ấy nói xong lại lấy một ít bạc vụn và tiền đồng từ trong người ra, đưa tới trước mặt hắn ta: "Cầm lấy đi, tìm một nơi ổn định rồi tìm công việc mà làm đi, ngươi còn trẻ không thể tiếp tục như vậy được."
Hắn ta kinh ngạc nhìn Bạch Sương, Bạch Sương bị ánh nhìn thẳng thắn của hắn ta làm cho xấu hổ: "Sao vậy? Cảm thấy ít sao?"
Nam tử vội vàng nói: "Cô nương hiểu nhầm rồi, cô nương có thể cứu tại hạ đã khiến tại hạ vô cùng cảm kích, sao có thể lại nhận bạc của cô nương được?"
"Ngươi không cần phải như vậy, hiện giờ trên người ngươi không có một xu dính túi thì tiếp theo ngươi định làm gì đây?"
Nam tử nhận được câu hỏi này, vẻ mặt xấu hổ trong phút chốc, chật vật đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Bạch Sương.
Bạch Sương sợ hắn ta bị thương lần nữa, nhanh chóng đi qua đỡ người dậy.
Tư Thần thật sự có phần mất sức, cơ thể mới vừa đứng lên đã lại nghiêng về phía người Bạch Sương.
Bạch Sương lại ôm người vào trong lòng, cố gắng dùng sức đưa hắn ta ngồi xuống giường.
"Ngươi không thể thành thật một chút sao, trên người còn có vết thương nữa, cầm lấy tiền đi. Ta sẽ cho người đi mua đồ ăn cho ngươi, tuổi còn trẻ thì không có gì là không vượt qua được, hãy sống thật tốt đi."
Bạch Sương nói xong bèn nhìn sắc trời, nếu không về cung thì cửa cung sẽ đóng: "Ta đi trước, ngươi tự lo liệu tốt cho mình đi."