Mắt thấy Bạch Sương muốn đi, Tư Thần do dự một thoáng rồi hỏi: "Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?"
Bạch Sương nhướn mày: "Anh hùng không hỏi xuất xứ, ta đi đây."
"Tại hạ tên là Tư Thần, hy vọng có một ngày có thể tự mình đền đáp ý tốt của cô nương."
Bạch Sương phóng khoáng phất tay rồi xoay người rời đi.
Trên đường về cung, Bạch Sương lặp đi lặp lại hai chữ kia: "Tư Thần, Tư Thần, không ngờ còn rất dễ nghe."
Khi cửa cung khóa lại thì Bạch Sương đã về tới Phượng Loan cung.
Khi Bạch Sương trở về cũng chưa có truyền tin cho Tô Oanh, Tô Oanh đột nhiên thấy nàng ấy đến trước mặt mình thì có phần kinh ngạc: "Sao về nhanh vậy? Chu Khinh vừa mới sai người đi truyền lời xong."
Bạch Sương cũng không biết chuyện Tô Oanh phái người đi gọi nàng ấy về cung: "Bẩm nương nương, thân thể của Giang phu nhân tốt hơn nhiều đã có thể ăn được đồ ăn rồi. So với thời điểm lần trước khi nương nương tới thì mập thêm một vòng, Giang phu nhân lo lắng bên cạnh nương nương không có người hầu hạ nên để cho nô tỳ trở về."
Tô Oanh biết với mối quan hệ giữa hai người, Bạch Sương đã nói không có vấn đề gì thì theo đó mà nói thật sự đã tốt giống như người thường rồi: "Được, ngươi cũng đã mệt mỏi suốt khoảng thời gian này rồi, đêm nay cứ đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp quản mọi chuyện cũng không muộn."
"Vâng."
Bạch Sương đang chuẩn bị đi, Tô Oanh đột nhiên gọi nàng ấy lại.
"Sao trên người ngươi lại có vết máu thế này?" Tô Oanh chỉ chỉ vào vết máu đã khô dần hóa màu đen trên vạt áo trước của nàng ấy.
Bạch Sương cúi đầu thấy được trên quần áo thực sư có dính một chút máu, không hiểu sao nàng ấy lại nhớ tới khuôn mặt trắng nõn nà của Tư Thần: "Bẩm nương nương, là do nô tỳ không cẩn thận dính phải, không phải máu của nô tỳ."
Tô Oanh nghe nàng nói như vậy mới gật gật đầu: "Ừ, đi đi."
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Ban đêm, sau khi Chu Khinh rửa mặt xong đi về thì thấy được Bạch Sương đang ngồi ngẩn người ở trong phòng.
Từ sau khi Lâm Thù Du xuất cung, hai người đã ngủ chung một gian phòng, cũng thuận tiện cho việc chăm sóc Tô Oanh.
"Bạch Sương, Bạch Sương?"
Bạch Sương đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Chu Khinh: "Làm sao thế? Có phải nương nương gọi ta không?"
Chu Khinh đóng cửa lại rồi cởi quần áo ra chuẩn bị lên giường ngủ: "Không có, nương nương đã đi ngủ cùng Hoàng thượng rồi, vừa nãy ta vào nhìn thấy ngươi cứ ngồi sững sờ, gọi ngươi vài tiếng mới hồi phục tinh thần, ngươi nói xem ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy."
Bạch Sương lắc lắc đầu, muốn vứt khuôn mặt kia ra khỏi đầu mình: "Không có gì, ngươi nói cho ta nghe một chút xem gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì không."
"Không có, nương nương vẫn rất tốt, trước đó còn dẫn người ra khỏi thành đốt củi thành than, sau khi đốt xong nương nương luôn ở trong cung, ngoại trừ thỉnh thoảng đi đến thư viện nữ tử ở ngoài thì không có đi chỗ nào khác."
Bạch Sương nghe thấy vậy gật gật đầu: "Không có chuyện gì là tốt rồi, giờ không còn sớm nữa sáng mai còn phải dậy sớm nữa, mau đi ngủ thôi."
"Ừ."
Bạch Sương đẩy Chu Khinh ra, bò tới phía sau giường tắt nến rồi mới leo lên giường nằm xuống.
Sau khi bầu trời tối đen, trên đường lớn dường như không có người đi đường.
Vết thương trên người của Tư Thần không nhẹ, đại phu để cho hắn ta ngủ lại một đêm ở gian phòng phía sau của y quán, cũng để cho dược đồng trông coi hắn ta vào ban đêm.
Ở lại y quán một buổi tối chỉ tốn hai mươi đồng tiền, là phí vất vả cho dược đồng, nếu đến quán trọ cũng không có được giá như này, Tư Thần quyết định ở lại sau khi cân nhắc một lúc.
"Công tử, đây là bánh rán của vị cô nương kia mua tặng cho ngươi, bánh đã nguội lạnh rồi có điều ở sau bếp có nước ấm, ta đi lấy nước ấm qua đây để cho ngươi ăn nhé."