Tư Thần kinh ngạc nhìn bánh rán ở trên tay, không nghĩ tới Bạch Sương đã cho hắn bạc lại còn mua đồ ăn cho hắn ta nữa, suy nghĩ của cô nương này thật sự rất chu đáo.
Trong lòng hắn ta vô cùng cảm kích, chỉ là không biết bản thân mình có thể toàn mạng để chờ đến ngày gặp lại nàng ấy nữa hay không.
Giữa lúc hoảng hốt thì dược đồng bưng nước ấm tới đây.
"Công tử uống chút nước ấm đi."
Dược đồng nhìn qua cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, giọng nói đặc trưng của người kinh thành, vừa nhìn đã thấy chính là người sống lâu năm ở đây.
"Tiểu huynh đệ nếu không có chuyện gì thì ngồi xuống một lát đi, buổi tối ngươi chưa ăn gì, lại đây ăn một cái bánh rán đi."
Rất nhiều dược đồng là người học việc, mỗi tháng cũng chỉ có mấy chục tiền phụ cấp làm việc, nhìn thấy bánh rán thơm nức trước mặt, dược đồng không nhịn được cầm lên một cái: "Đa tạ công tử, bánh rán này vừa nhìn đã thấy rất ngon."
"Tiểu huynh đệ là người ở kinh thành sao?" Tư Thần nhân cơ hội hỏi.
"Đúng vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành rồi."
"Ồ tốt thật đấy, kinh thành rộng lớn nên cơ hội tìm được việc làm cũng nhiều. Đúng rồi tiểu huynh đệ à, ta từng nghe có một vị tiên sinh trong quán trà nói phía ngoài hoàng cung có phải là có một chiếc trống Đăng Văn cho dân chúng đánh để kêu oan hay không? Chỉ cần đánh trống Đăng Văn là có thể gặp được Hoàng thượng?"
Dược đồng nghe xong vẻ mặt nghi ngờ: "Trống Đăng Văn? Chuyện này đúng là có nghe qua, mấy lời đồn đại đó đều là vô căn cứ, làm gì có trống Đăng Văn nào."
Tư Thần nghe thấy vậy, đáy mắt lộ vẻ thất vọng: "Là, là lời đồn vô căn cứ sao..."
"Đúng vậy công tử, ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua chuyện này."
"Vậy ở kinh thành khi dân chúng muốn kêu oan thì nên làm như thế nào?"
Dược đồng nói: "Đi tìm Kinh Triệu Doãn đó, không phải Kinh Triệu Doãn đại nhân là người giải oan cho dân chúng sao?"
Tư Thần khẽ nhíu mày, giọng nói rất nhỏ: "Việc này chỉ sợ Kinh Triệu Doãn quản không được..."
"Công tử nói gì vậy? Có phải công tử có chịu oan chuyện gì không? Vậy ngươi lẽ ra nên tới sớm hơn."
Tư Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?"
"Công tử không biết Hoàng Hậu nương nương hiện tại đang tự mình mang theo những dân chúng đói khổ đến sườn núi ở ngoại ô đốt than sao? Nếu ngươi tới sớm một chút, chẳng phải có thể tìm Hoàng Hậu kêu oan sao?" Dược đồng vừa ăn bánh rán vừa nói, lời nói ra có chút mơ hồ.
Lông mày thanh tú của Tư Thần nhíu chặt lại: "Hoàng Hậu đứng đầu trung cung, có thể xem xét đến chuyện đúc tiền sao?"
Vẻ mặt dược đồng tỏ vẻ không hiểu gì: "Cái này ngươi không biết rồi, có lẽ những Hoàng Hậu khác không thể quản chuyện đúc tiền, nhưng ta thấy vị Hoàng Hậu bây giờ không giống như vậy. Nương nương rất lợi hại, đã giúp những người dân nghèo khổ như chúng ta không ít chuyện."
Dược đồng tràn trề hào hứng nói với Tư Thần những câu chuyện vinh quang của Tô Oanh, Tư Thần nghe xong thì nghẹn họng trố mắt.
Thầm nghĩ trên thế gian có nữ tử như vậy sao, thật sự hiếm có.
"Cho nên ta nói ngươi bỏ lỡ rồi, nếu ngươi có oan khuất gì mà không có chỗ nói ra được thì phải đi tìm nương nương, đảm bảo không sai đâu."
Tư Thần giật mình, hiện tại Hoàng Hậu đã hồi cung thì hắn ta phải làm cách nào mới có thể gặp được nương nương? Hắn ta có thể chờ nhưng những người đang chờ hắn ta lại không chờ được.
Sau khi dược đồng ăn no xong thì ngáp dài một cái, hắn ta thấy dáng vẻ đăm chiêu của Tư Thần, sợ là đã nghe vào hết những lời mà hắn ta nói rồi: "Đúng rồi, ta nghe nói nương nương thường xuyên đến thư viện nữ tử, nếu công tử muốn gặp được nương nương thì có thể đến đợi bên ngoài thư viện nữ tử xem."
"Thư viện nữ tử?"