"Ừ đúng vậy, chính là thư viện dành cho nữ tử mà ta vừa mới nói với ngươi, đó là do nương nương lập ra. Mỗi tháng nương nương sẽ đến đó ít nhất hai lần để xem xét tình hình, thời gian cụ thể ta không biết được nhưng ngươi đi đến đó chờ, nhất định có thể chờ được."
Tư Thần cuống quít cảm ơn, lại hỏi vị trí của thư viện nữ tử, nếu không phải bây giờ trời đã tối, hắn hận không thể lập tức qua đó ngay bây giờ.
"Công tử đừng nóng vội, nương nương cũng không thể qua đó vào buổi tối được, đã không còn sớm nữa mà trên người công tử còn bị thương, vẫn là ngủ sớm một chút đi đã."
"Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn."
Dược đồng khua tay không thèm để ý, ngáp một cái rồi ra khỏi phòng.
Một đêm không mộng mị.
Tỉnh lại mở cửa sổ ra, mắt có thể thấy được tuyết đã rơi một mảnh trắng xóa.
Bạch Sương thở ra một luồng khói trắng, đứng dậy rửa mặt xong thì ra đứng đợi ở ngoài cửa nội điện.
Bạch Sương mới vừa đứng nghiêm, cửa nội điện đã bị mở ra ngoài, Tiêu Tẫn mặc một thân long bào bước ra ngoài chuẩn bị lên triều.
"Cung tiễn Hoàng thượng."
Bước chân Tiêu Tẫn hơi dừng một chút: "Tối hôm qua nương nương nói muốn ăn mì nước, ngươi đến ngự thiện phòng bảo ngự trù làm một chén mì nước mang đến đây."
"Vâng, nô tỳ đi đây ạ."
Tiêu Tẫn hơi gật đầu, đảo mắt là biết mất trong gió tuyết đầy trời.
Trời lạnh mà khoảng cách giữa phòng bếp và Phượng Loan cung lại có chút xa, đồ ăn mang qua đây đều sẽ bị nguội lạnh không ít. Cho nên trước đó các nàng sẽ mang đồ ăn vào phòng nhỏ ở trong cung để hâm nóng, chờ Tô Oanh tỉnh lại sẽ có thể ăn được đồ ăn nóng hổi."
Bạch Sương đến ngự thiện phòng thì Hạ Thủ Nghĩa đang vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng.
"Hạ đại thúc, còn đang bận sao."
Hạ Thủ Nghĩa nghe thấy tiếng động đã quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Sương thì nở nụ cười: "Tiểu nha đầu nhà ngươi về lúc nào vậy, đã lâu không gặp ngươi rồi."
Bạch Sương đi vào trong phòng bếp cầm lấy một cái bánh bao nóng hổi cho vào miệng, đây đều là đồ ăn sáng chuẩn bị cho những người hầu hạ trong cung, một đường chạy đến đây cũng khiến nàng ấy đói bụng.
"Vẫn là Hạ đại thúc nấu ăn ngon, đồ ăn gì cũng đều ngon hết."
Làm một người đầu bếp thích nhất là được người khác tán thưởng trình độ nấu nướng của mình, Hạ Thủ Nghĩa nghe thấy nàng ấy nói như vậy thì cười đến mức nếp nhăn trên khóe mắt cũng sâu thêm.
"Làm sao vậy, có phải Hoàng thượng sai bảo điều gì hay không."
Bạch Sương kinh ngạc trợn tròn mắt nói: "Sao Hạ đại thúc biết là Hoàng thượng căn dặn?" Nàng ấy là người bên cạnh nương nương, muốn nói cũng nên nói là nương nương sai bảo chứ?
Hạ Thủ Nghĩa ý cười thâm sâu: "Bình thường vào canh giờ này nương nương còn chưa dậy đâu, lại nói ta đã làm cơm cho nương nương lâu như vậy rồi. Cho tới bây giờ ngài ấy cũng sẽ không phái người đến lấy đồ ăn vào lúc sáng sớm thế này, chỉ có Hoàng thượng thôi." Mỗi lần đều là Tiêu Tẫn cho người lấy đồ ăn này nọ cho Tô Oanh, hắn ta đã thấy quen rồi.
Bạch Sương giơ ngón tay cái, bội phục Hạ Thủ Nghĩa.
"Hoàng thượng bảo để đại thúc chuẩn bị cho nương nương một bát mì nước, táo đỏ kỷ tử canh gà, nói là sáng sớm nhất định phải ăn đồ ăn nóng hổi mới thoải mái."
"Giờ này nương nương đã dậy rồi à?"
"Lúc ta tới còn chưa dậy đâu."
Hạ Thủ Nghĩa gật đầu nói: "Được ta biết rồi, ta lập tức làm tốt, ngươi đem những thứ này đã chuẩn bị xong mang đi trước, khi quay lại đây lần nữa là xong rồi."
"Được thôi."
Bạch Sương mang theo hộp đựng đồ ăn trở lại Phượng Loan cung thì Tô Oanh đã dậy rồi.
Mặc dù mùa đông lạnh nhưng nàng cũng không có thói quen nằm lại trên giường, trừ phi đêm hôm trước kịch liệt lăn giường với Tiêu Tẫn khiến nàng vô cùng mệt mỏi mới có thể ngủ dậy muộn được.