"Nương nương tỉnh đúng lúc đồ ăn còn nóng, nương nương nhân lúc còn nóng thì mau chóng ăn đi ạ."
"Đám người Đại hoàng tử đâu rồi?"
Chu Khinh cười nói: "Đại hoàng tử và công chúa vẫn chưa dậy ạ, bây giờ còn nửa canh giờ nữa mới tới giờ đi học, có thể ngủ thêm một lát nữa ạ."
Tô Oanh gật gật đầu, có vẻ rất nhân đạo.
"Khi Hoàng thượng lên triều buổi sớm còn dặn riêng với nô tỳ, bảo nô tỳ đến chỗ Hạ đại thúc làm một bát mì nước nóng hổi cho nương nương."
Tô Oanh hơi sửng sốt, hình như tối hôm qua nàng có thuận miệng nói muốn ăn mì nước, không nghĩ tới thế nhưng Tiêu Tẫn lại ghi nhớ trong lòng.
Bên trong điện Kim Loan.
Vừa vào triều, Tô Ngọc Luân cùng với Tĩnh Quốc Công chia nhau ra giải thích với Tiêu Tẫn về tình hình cứu tế và thu xếp của Côn thành bên kia.
Việc này đã trôi qua hai tháng, về cơ bản thì dân chúng đã được triều đình thu xếp ổn thoả.
Chỉ là thiệt hại của động đất gây ra với Côn thành quá lớn, công tác xây dựng các công trình trong thời gian dài lại vô cùng tốn kém, quốc khố rất khó có thể xuất ra nhiều tiền như vậy để bù vào.
Tiêu Tẫn đưa mắt nhìn về phía Hộ bộ Thượng thư.
Da đầu Hộ bộ Thượng thư run lên, chỉ có thể bất chấp mà bi thương nói: "Hoàng thượng, năm nay quốc khố đã chi ra không ít. Có thể, bạc có thể đến được Côn thành thật sự có hạn."
Không có tiền, cho dù có cũng phải khóc than!
Nếu không đám sài lang hổ báo đó đều lần lượt ở đây, còn không biết có bao nhiêu tên muốn lấy tiền từ trong quốc khố đó!
Tiêu Tẫn có chút khó xử nhăn lại mày sắc nhất kiếm: "Ái khanh nói, quốc khố không còn bạc?"
Hộ bộ Thượng thư khó xử gật đầu: "Phải"
Tiêu Tẫn càng nhíu mày lại, mí mắt chậm rãi nâng lên nhìn qua các quan viên.
Các đại thần nhanh chóng cúi đầu giả chết, mặc niệm trong lòng, không nhìn đến ta không nhìn đến ta!
Đừng nhìn bộ dáng Hoàng thượng lo lắng, thực tế trong lòng còn không biết đang tính toán cái gì. Áp lực từ ánh mắt tính kế kia rõ ràng chính là đang nhìn những đại thần bọn họ xem ai béo tốt sau đó lột xuống một tầng da!
Không thể không nói, những vị đại thần này có chút biết rõ về Tiêu Tẫn.
Quả nhiên, mọi người chợt nghe thấy Tiêu Tẫn sâu kín nói: "Lý đại nhân, trẫm nghe nói gần đây ngươi tính mua một sơn trang để tránh rét ở vùng ngoại ô? Thôn trang tốt như vậy chắc là tốn không ít bạc nhỉ."
Tóc gáy toàn thân Lý đại nhân dựng lên, việc này hắn ta chỉ nói với tức phụ nhà mình thôi, làm sao lại có thể rơi vào trong tai Hoàng thượng!
Lý đại nhân nghĩ muốn giả chết nhưng rõ ràng Hoàng thượng không cho phép.
"Bẩm Hoàng thượng, không, không có."
Tiêu Tẫn không nói gì thêm lại chuyển tầm mắt tới những đại thần khác, tiếp tục điểm danh một lần, một đám sợ tới mức hận không thể khóc nói bổng lộc của bản thân cũng không cần nữa, Hoàng thượng hãy tha cho bọn họ đi!
Tất nhiên, Tiêu Tẫn không có suy nghĩ tha cho bọn họ như vậy.
Có thể đứng trong điện Kim Loan, không có túi tiền nào là trống không, mỗi một đại thần triều đình, bổng lộc một năm cao nhất cũng sẽ có hạn mức cao nhất cho dù là không ăn không uống vài chục năm cũng không thể nào mua được một toà nhà lớn ở kinh thành nhưng những người trước mắt này, nhà ai không phải là đình đài lầu các.
"Côn thành gian nan như vậy, trẫm thân là vua của một nước trong lòng thật sự rất khó chịu. Trương công công, bắt đầu từ hôm nay cho đến khi xây lại Côn thành xong, trẫm sẽ không có thêm đồ mới, chi tiêu trong cung giảm một nửa, vì giảm bớt chi tiêu trong cung cho nên sau này các ngươi cũng đừng ở trước mặt trẫm nói đến chuyện nạp hậu cung hay không mở rộng hậu cung, nhiều người, nhiều miệng ăn trẫm không nuôi nổi."
Không mở rộng hậu cung, những đại nữ nhi tiểu nữ nhi của bọn họ làm sao đến gần Hoàng thượng!
Này không được!