"Hoàng thượng, mấy năm nay vi thần cũng không có yêu thích gì, tiền trong nhà còn dư, vi thần bằng lòng dâng lên số bạc còn lại vì dân chúng Côn thành mà có một chút cống hiến nhỏ bé."
Lúc này, một số đại thần phản ứng nhanh lập tức tỏ thái độ.
Có người tiên phong, những người khác không muốn cũng không được chỉ có thể tỏ ý bản thân bằng lòng vì triều đình mà ra một phần lực.
Nhưng số bạc bọn họ dám lấy ra cũng có hạn, Tiêu Tẫn muốn cũng không chỉ có những thứ đó.
"Tô thừa tướng, trẫm nghe nói ngươi cũng có chút qua lại với Hoàng thượng bên Giang Nam?
Tô Ngọc Luân khó khăn lắm mới trở lại triều, vốn định thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, ai ngờ Hoàng thượng lại vạch trần hắn ta trước mặt mọi người.
"Bẩm Hoàng thượng, hạ thần và Hoàng thượng cũng không qua lại gần gũi chỉ là gặp qua một lần. Nhưng hạ thần nghĩ, bọn họ thân là Hoàng thượng trong lúc quốc gia đang khó khăn cũng nên có trách nhiệm đứng ra viện trợ cho đất nước. Hoàng thượng yên tâm, việc này thần nhất định sẽ báo cho bọn họ để bọn họ vì quốc gia mà ra một phần lực, bọn họ cũng nhất định sẽ kêu gọi thêm nhiều thương nhân tham gia viện trợ cho Côn thành."
Chậc!
Nghe đi!
Làm thừa tướng đúng là khác biệt, Hoàng thượng vừa nói thừa tướng đã có thể biết ý tứ của Hoàng thượng.
Quả nhiên, một đám người thấy Hoàng thượng vừa lòng gật đầu: "Vậy làm phiền ái khanh, những ái khanh khác nếu biết người như vậy cũng có thể báo cho bọn họ một tiếng."
Nói với bọn họ cái gì Tiêu Tẫn cũng không nói rõ nhưng người biết đều biết rằng Hoàng thượng đây là để bọn họ đến hỏi tiền thương nhân!
Tính toán này của Hoàng thượng đến trâu ăn cỏ ngoài biên cảnh còn nghe thấy!
Sau khi tan triều, trong lòng các đại thần đều chửi rủa nhưng cũng may Hoàng thượng không có khiến bọn họ khó xử, chỉ là để cho bọn họ đi kiếm bạc mà thôi.
"Ai, ngươi nói ta dù có làm ra bạc cũng không đủ, trừ phi có thể phát hiện được mỏ vàng còn may ra."
Những đại thần còn trẻ không biết chuyện, người còn chưa ra khỏi cửa cung đã thì thầm với đồng liêu.
Đồng liêu nghe vậy nhanh chóng làm động tác đừng lên tiếng với hắn ta: "Trương đại nhân vẫn nên cẩn thận lời nói." Cái gì mà mỏ vàng hay không mỏ vàng, đó là thứ có thể dễ dàng tìm được sao?
Cho dù tìm thấy Hoàng thượng có thể để cho mọi người biết được sao?
Vị đại nhân kia cũng ý thức được bản thân nói sai, nhanh chóng im lặng bước chân cũng nhanh hơn đi ra hoàng cung.
Toàn bộ xe ngựa trong phủ đỗ ở bên ngoài cửa cung đang chờ đợi đại thần hạ triều đi ra.
Đằng sau những chiếc xe ngựa đó, có một thân ảnh gầy yếu trốn ở nơi bí mật gần đó yên lặng quan sát phía cửa cung.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không nhận ra những quan viên đó, chỉ có thể dựa vào xe ngựa của họ mà phán đoán.
Khi thấy chiếc xe của Tĩnh Quốc Công phủ đi qua trước mắt, hắn ta nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ là vết thương trên người hắn ta còn chưa khỏi cho nên không đuổi kịp được xe ngựa, cũng may lúc này xe khá đông cuối cùng chiếc xe bị hắn ta chặn lại ở phía trước.
Xa phu cả kinh nhanh chóng kéo dừng xe ngựa, sau khi thấy người ngăn xe không nhịn được tức giận mắng: "Làm gì đó, muốn chết sao? Cũng không nhìn xem là xe ngựa của ai, xe này là ngươi có thể chặn sao?"
Tư Thần nhìn huy hiệu trên xe ngựa thì chậm rãi quỳ xuống: "Cầu Tĩnh Quốc Công làm chủ cho hạ quan."
Rất lâu trong xe mới truyền đến tiếng nói hữu lực: "Nếu ngươi có oan khuất có thể đến Kinh Triệu Doãn phủ để báo quan, ngươi yên tâm Kinh Triệu Doãn tuyệt đối là một vị quan tốt công chính nghiêm minh, sẽ không bỏ qua cho người làm việc ác."
Tư Thần siết chặt nắm tay nức nở nói: "Quốc công gia, chuyện này Kinh Triệu Doãn không quản được, là chuyện liên quan đến Côn thành."
Ánh mắt người ngồi trên xe ngựa hơi tối lại, vén một góc màn xe lên nhìn Tư Thần sau đó để cho thị vệ đưa hắn ta đến Trấn Quốc Công phủ.