Tư Thần thấy Tĩnh Quốc Công bằng lòng gặp mặt, hắn ta cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia lúc hắn ta thành Thám Hoa đã được Tĩnh Quốc Công trợ giúp, Tĩnh Quốc Công đối với hắn ta có ơn tri ngộ, cũng là người duy nhất mà hắn ta tin tưởng ở kinh thành này.
Lúc trước hắn ta cũng không phải không nghĩ tới tìm Tĩnh Quốc Công, chỉ là bức thư hắn ta đưa tới Tĩnh Quốc Công phủ đều không thấy tăm hơi, hôm nay hắn ta đã nghĩ thử đến bên ngoài cửa cung nhìn xem. Nhưng không nghĩ rằng hắn ta lại thấy được xe ngựa của Tĩnh Quốc Công!
Tư Thần được thị vệ của phủ Trấn Quốc Công dẫn vào từ cửa sau.
Hắn ta đã từng tới phủ Trấn Quốc Công hai lần cho nên có chút ấn tượng với phủ Trấn Quốc Công.
Thị vệ đưa hắn ta đến một cái viện rồi để hắn ta chờ ở trong viện, chờ khoảng non nửa canh giờ thì một người hầu đi tới đây nói lão gia muốn gặp hắn ta.
Tư Thần đứng lên, tâm trạng cũng bất giác mà trở nên khẩn trương.
Người hầu dẫn hắn ta tới tiền viện của một tiểu viện: "Lão gia ở bên trong phòng, công tử vào đi."
Người hầu đẩy cửa phòng ý bảo hắn ta đi vào.
Tư Thuần không nghĩ nhiều lập tức đi vào.
Vừa bước vào, trong phòng cũng không có người, trong lúc Tư Thần thấy kỳ lạ thì phía sau tấm bình phong tám phần trong phòng đột nhiên truyền tới tiếng động nhỏ.
Trong nghi hoặc, Tư Thần nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau bình phong: "Vì sao ngươi muốn gặp ta?"
Giọng nói vô cùng trầm thấp còn có một chút khàn khàn khiến trong mắt Tư Thần hiện lên một tia nghi hoặc.
"Quốc Công gia bị nhiễm phong hàn sao?"
"Khụ khụ."
Phía sau bình phong truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ xem như đáp lại câu hỏi của Tư Thần.
Đáy mắt Tư Thần hiện vẻ lo lắng: "Bây giờ đã là mùa đông, Quốc Công gia nên chú ý tới thân thể mới phải."
"Ừ."
Hai nắm đấm trong tay áo Tư Thần hơi siết lại, trầm mặc một chút lại nói: "Hôm nay hạ quan lớn mật chặn Quốc Công gia là muốn tố giác với Quốc Công gia về Mã Trí huyện quan của huyện Khánh Dương Côn thành."
"Ngươi muốn tố giác hắn ta cái gì?"
"Hạ quan phát hiện hắn ta tìm thấy mỏ vàng ở huyện Khánh Dương lại không báo cho triều đình, một mình khai thác mỏ vàng còn mưu hại những người đã biết chuyện."
Tư Thần dứt lời, trong phòng rơi vào yên tĩnh quỷ dị, yên tĩnh đến mức Tư Thần có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của mình.
Không biết qua bao lâu, người phía sau bình phong mới trầm giọng nói: "Làm sao ngươi biết được chuyện này?"
"Hồi Quốc Công gia, hạ quan là Tư Thần huyện quan huyện Dương Giác gần với huyện Khánh Dương của Côn thành. Sau khi mặt đất rung chuyển hạ quan lập tức triển khai cứu tế cho dân chúng nhưng bởi vì khoảng cách vị trí khá xa, ảnh hưởng đến huyện Dương Giác khá nhỏ, dân chúng của huyện Dương Giác rất nhanh đã được thu xếp ổn thoả."
Tư Thuần dừng lại một lúc rồi nói: "Sau khi thu xếp ổn thoả mọi việc của huyện Dương Giác, hạ quan đã dẫn người đi hỗ trợ huyện Dương Huyền nhưng trong lúc vô ý đã nghe được cuộc nói chuyện của Mã Trí và thân tín của hắn ta. Lúc ấy hạ quan đã chú ý, lén lút đi theo bọn họ đến chỗ mỏ vàng, phát hiện bọn họ thật sự đang tự mình khai thác mỏ vàng."
"Sau khi Côn thành xảy ra động đất, Hoàng thượng lập tức phái người tới Côn thành cứu tế, vì sao ngươi không giải thích tình hình với quan viên mà Hoàng thượng phái xuống? Còn có Thành thủ Côn thành, việc này sao không báo cho hắn ta?"
Tư Thần không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt dần đỏ lên.
"Hồi Quốc Công gia, sau khi hạ quan phát hiện chuyện bất thường lập tức tìm tới Thành thủ Côn thành để hắn quản chuyện này, mặt ngoài hắn đáp ứng bảo hạ quan trở về quản lý tốt huyện Dương Giác những chuyện khác không cần quan tâm nhưng hạ quan mới trở lại huyện Dương Giác không lâu đã liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muội muội của hạ quan cũng biến mất."