Từ khi Tiêu Tẫn hạ lệnh tiếp tục giảm bớt chi tiêu trong cung, trước kia đồ ăn của bọn họ từ bốn món một canh giờ trở thành ba món một canh, số lượng vẫn là đủ dùng.
Chu Khinh đẩy cửa phòng đi vào: "Nương nương, tất cả đã được chuẩn bị xong. Có thể tùy thời xuất phát."
Vốn dĩ tháng này hoàng gia dự định tổ chức cuộc thi săn thú mùa đông, nhưng vì tiết kiệm chi tiêu, cho nên đã cuộc thi đã bị hủy bỏ. Tuy nhiên Tiêu Tẫn nói, có thể dẫn Tô Oanh đến khu săn bắn chơi một chút.
Tô Oanh đã thay y phục phù hợp để cưỡi ngựa từ sớm, dắt theo hai túi sữa nhỏ trên tay rồi ra khỏi Phượng Loan cung.
Tiêu Tẫn giải quyết việc triều chính trong buổi sáng sau đó lập tức lên xe ngựa chờ trước.
"Nương, bây giờ trong khu săn bắn có thỏ không?"
"Có, tiên sinh đã dạy các con cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó con có thể so tài với ca ca một chút, xem ai săn được nhiều thú hơn."
Nhị Bảo mở to mắt: "Nương người yên tâm đi, nhất định con có thể thắng được ca ca!"
Đại Bảo liếc cô bé một cái: "Ai lúc trước mới vừa cưỡi ngựa chạy được hai vòng đã kêu mệt mỏi, muội có thể thắng được mới là lạ!"
Nhị Bảo không phục, lúc ấy là bởi vì nhìn thấy nương lại đây, cho nên cô bé mới kêu mệt, cô bé muốn làm nũng với nương mới cố ý nói như vậy, cô bé rất là lợi hại đấy.
"Hừ, ca ca huynh thua ta cũng đừng có khóc nhè!"
Hai đứa nhỏ ở trên xe ríu rít suốt dọc đường, cho nên đường tuy dài nhưng cũng không có vẻ nhàm chán.
"Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương, đã đến nơi rồi."
Tiêu Tẫn xuống xe ngựa trước, sau khi dìu Tô Oanh xuống lại ôm hai đứa nhỏ xuống xe ngựa.
Trẻ con tính tình ham chơi, cho dù Đại Bảo ở trong cung vô cùng quy củ, lúc này đến nơi chỉ có một nhà bốn người cũng hoàn toàn thả lỏng.
"Hoàng thượng, khu vực săn bắn bên kia đã được thu dọn xong, Hoàng thượng và nương nương có thể trực tiếp đi qua."
Bởi vì mang theo trẻ con, nên Tiêu Tẫn lệnh cho cấm quân trông coi khu vực săn bắn đuổi mãnh thú đi vào một khu rừng khác, tránh dọa sợ trẻ con.
"Ừ."
Sau khi đến bên ngoài khu vực săn bắn, cấm quân dẫn bốn con ngựa tới, so với ngựa của bọn Tô Oanh, thoạt nhìn ngựa của bọn Đại Bảo hình như thấp bé hơn rất nhiều, nhưng cơ bắp cũng hết sức rõ ràng, vừa thấy đã biết đây là ngựa tốt của tầng lớp thượng lưu.
"Lên đi, nhân lúc sắc trời còn sớm, chúng ta bắt nhiều một chút, bắt được đêm nay sẽ mang đến bảo Hạ đại thúc làm thịt nướng ăn."
"Dạ, con muốn ăn thịt nướng!"
Hai đứa nhỏ kêu gào muốn thi đấu, Tô Oanh không muốn để bọn chúng ở cùng một chỗ trong khu săn bắn, lập tức bàn bạc với Tiêu Tẫn mỗi người mang theo một đứa tiến vào khu săn bắn.
"Đi thôi, một canh giờ sau, xem ai săn được nhiều nhất sẽ thắng."
Nhị Bảo kiêu ngạo nâng chiếc cằm nhỏ: "Con nhất định sẽ săn được nhiều hơn ca ca! Nương chúng ta nhanh đi thôi."
"Được."
Tô Oanh kẹp bụng ngựa một cái, lập tức mang theo Nhị Bảo tiến vào bên phải khu săn bắn.
Đôi mắt Nhị Bảo tròn xoe lanh lợi nhìn tình huống chung quanh, đột nhiên cô bé hăng hái thấp giọng nói: "Nương, người xem, phía trước có một con thỏ con."
Vừa rồi Tô Oanh đã nhìn thấy con thỏ kia, chỉ là nàng vẫn không lên tiếng, muốn nhìn xem Nhị Bảo có trông thấy hay không.
"Thời cơ tới." Tô Oanh nhẹ giọng nói.
Nhị Bảo nhanh chóng cẩn thận điều chỉnh vị trí của mình thật tốt, lấy cung tên ra, kéo căng dây cung.
Tô Oanh ở bên cạnh quan sát, trông thấy dáng vẻ chăm chú của Nhị Bảo, nhìn vào tư thái này, có thể thấy tiểu bảo bối của nàng thật sự là đang trưởng thành.
"Vút." Một tiếng vang nhỏ, tên được bắn đi ra ngoài, tuy nhiên vẫn không có bắn trúng, con thỏ bị hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy.
"Ai nha, không có bắn trúng!" Nhị Bảo không muốn để con thỏ trốn thoát như vậy, vội vàng kéo chặt dây cương sau đó đuổi theo.