Tô Oanh không nhanh không chậm đi theo phía sau cô bé, không hề can thiệp vào việc săn bắt của cô bé, hôm nay nàng sẽ để cho bảo bối tận hưởng niềm vui săn thú.
Nhị Bảo đuổi theo một đoạn, cuối cùng vẫn để con thỏ trốn thoát, nhưng mà cô bé cũng không chán nản quá lâu, bởi vì cô bé đã phát hiện một con hươu sao: "Nương nương nương, người xem người xem người xem!"
Nhị Bảo kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Tô Oanh hướng về phía cô bé làm động tác im lặng: "Cơ thể hươu sao khá lớn, nếu như mũi tên của con không thể đâm trúng chỗ hiểm, rất có thể nó sẽ chạy trốn, cho nên thời điểm con ngắm mục tiêu, phải ngắm chính xác vào vị trí từ cổ trở lên."
Nhị Bảo hiểu ý gật đầu: "Con biết rồi nương." Nói xong, cô bé chậm rãi kéo căng dây cung nhắm ngay trước ngực hươu sao.
"Vút" Một tiếng, mũi tên bay ra ngoài, nhưng bởi vì lực đạo của trẻ con vẫn chưa đủ, sau khi hươu sao trúng tên vẫn không lập tức ngã xuống mà là theo bản năng hoảng sợ bỏ chạy.
Chỉ là nó còn chưa chạy được bao xa, lại bị một mũi tên nữa bắn trúng.
Mũi tên đâm thẳng vào trái tim hươu sao, cơ thể hươu sao nháy mắt cứng đờ, sau đó ầm ầm ngã xuống.
Nhị Bảo ngạc nhiên mừng rỡ trợn tròn hai mắt, cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh hươu sao.
"Nương, nó, nó chết rồi." Nhưng mà không phải do cô bé bắn chết: "Nương, mũi tên lúc sau này không phải là con bắn, cái này có phải không thể tính là con bắn trúng con mồi hay không?"
Tô Oanh cười nói: "Tính một nửa, dù sao cũng là Linh nhi phát hiện, còn bắn trúng mũi tên thứ nhất, bằng không nó chạy nhanh như vậy, mũi tên thứ hai của nương cũng không chắc có thể bắn trúng."
Nghe nói có một nửa là do mình bắn, Nhị Bảo vui vẻ nhảy dựng lên.
"Ha ha, quá tuyệt vời, nương, chúng ta mau chóng tiếp tục tìm kiếm con mồi đi."
"Ừ."
Hôm nay đi săn thú, bọn họ dự định sẽ ở lại thôn trang bên này một đêm, chờ sáng sớm ngày mai lại quay trở về.
Bạch Sương không có đi theo vào khu săn bắn, mà là tới sơn trang của hoàng gia bên này sắp xếp mọi việc.
"Hạ đại thúc, người đây là muốn đi đâu vậy?" Bạch Sương mới vừa sắp xếp xong mọi chuyện, ra ngoài thì thấy Hạ Thủ Nghĩa cầm lưỡi hái trong tay đi tới đi lui.
"À, trong núi này có vài con thú hoang không tồi, ta tính đi bắt một ít về đây."
Bên này Bạch Sương đã an bài xong mọi chuyện, một lúc lâu vẫn chưa thấy Hoàng thượng bọn họ về, nàng ấy cũng muốn theo Hạ Thủ Nghĩa ra sau núi xem một chút, nghe nói phía sau sơn trang có một khu rừng mai, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, nàng ấy muốn đi hái một ít hoa mai về trang trí.
"Để ta đi cùng Hạ đại thúc, ta muốn đi hái hoa mai."
"Được."
Bạch Sương quay vào phòng lấy cái giỏ tre sau đó lập tức theo Hạ Thủ Nghĩa đi ra ngoài từ cửa sau sơn trang.
Bình thường sơn trang hoàng gia sẽ có người trông giữ, cho nên các khối tuyết đọng con đường nhỏ thông đến sau núi đều được quét dọn sạch sẽ.
Hai người đi không bao lâu, Bạch Sương đã thấy được rừng hoa mai phía trước.
"Hạ đại thúc, người có thể tự đi không?"
Hạ Thủ Nghĩa cười nói: "Xem nha đầu nhà ngươi nói này, trước giờ không phải Hạ đại thúc của ngươi chưa từng làm qua chuyện này. Rừng mai ở phía trước, ngươi đi đi, tự mình cẩn thận một chút, hái xong thì trở về, đừng có mà chạy lung tung."
"Đã biết."
Sau khi hai người tách ra, Bạch Sương bèn đi đến rừng hoa mai.
Nàng ấy nhìn hoa mai trong rừng, trên mặt tràn đầy tươi cười, quả nhiên cảnh đẹp thật khiến cho lòng người vui vẻ.
Mỗi một gốc cây ở đây đều ra rất nhiều hoa, Bạch Sương nhìn nhìn một chút thì ngây người, cũng không biết đã đi một đoạn rất xa từ lúc nào.
Nhìn thấy giỏ tre đã chứa đầy hoa, Bạch Sương đang chuẩn bị trở về, thấy ở trên nền tuyết cách đó không xa có một bóng người.