Nàng ấy nhìn nhìn bốn phía, mới nhớ tới, bên ngoài thành có một bãi tha ma, sẽ không phải là ở chỗ này chứ?
Trong lòng Bạch Sương có chút e ngại, nàng ấy sợ hãi muốn rời đi, nhưng vừa định xoay người, lại có cảm giác hình như người trên nền tuyết hơi động đậy.
"Còn sống?"
Nàng ấy nắm chặt cây kéo trong tay, thiên nhân giao chiến, cuối cùng vẫn là lấy hết dũng khí đi qua.
Người nọ nằm sấp, gương mặt bị vùi trong tuyết, thoạt nhìn không thể thấy được dáng vẻ của đối phương, nhưng sau khi Bạch Sương thấy rõ quần áo trên người hắn ta đáy mắt tức khắc lộ ra thần sắc khác thường.
Nàng ấy vứt đồ trên tay xuống đất, đưa tay lật người trong tuyết lại.
Nhìn rõ ràng dáng vẻ của đối phương sau đó khẩn trương đưa tay sờ trên cổ hắn ta.
Mạch còn đập, người vẫn còn thở.
Bạch Sương không kịp suy xét tại sao hiện tại đối phương lại xuất hiện ở chỗ này, phản ứng đầu tiên chính là cứu người trước.
"Vận khí của ngươi cũng thật tốt, hai lần đều gặp được ta." Bạch Sương quẳng hoa mai sang một bên, trực tiếp đặt cánh tay Tư Thần lên vai mình, muốn nhấc hắn ta ra khỏi mặt đất. Nhưng lúc này đang đứng trên tuyết, tự mình đứng còn không vững, huống chi bây giờ lại cõng thêm một người, gần như là đã cố gắng hết sức.
Thời điểm Bạch Sương cứu người, không hề chú ý tới có hai thân ảnh đang ẩn núp cách đó không xa.
Một người trong hai người đó muốn tiến lên, lại bị người kia nhanh chóng ngăn cản: "Không thấy ngọc bài bên hông đối phương sao? Đó là người trong cung, kinh động người trong cung vào lúc này, chỉ làm cho sự tình càng rắc rối hơn, cứ quan sát trước, sau đó mới hành động."
Cái người muốn động thủ kia nghe vậy bèn thành thật đáp: "Tại sao chỗ này lại có người trong cung chứ."
Chuyện Tiêu Tẫn cùng Tô Oanh xuất cung săn thú cũng không báo cho người khác, đương nhiên người trong kinh sẽ không biết Đế Hậu hiện tại đang đi săn ở khu vực săn bắn.
"Bên này có sơn trang hoàng gia, có người trong cung ở đây cũng không có gì kỳ quái, người đi rồi, mau đi theo, lát nữa ngươi tìm cơ hội dẫn nàng ấy rời đi, ta sẽ bắt người về đây."
"Được."
Bạch Sương dìu người bất động, chỉ có thể cắn răng kéo hắn ta đi về hướng của sơn trang.
Vừa mới ra khỏi rừng mai nàng ấy đã có chút không động đậy nổi.
Hai người ở phía sau âm thầm trao đổi ánh mắt, hiện tại chính là thời cơ động thủ.
Nhưng bọn họ đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
"Bạch Sương, như thế nào ngươi còn chưa trở về?"
Bạch Sương quay đầu nhìn, cư nhiên là Hạ Thủ Nghĩa: "Hạ đại thúc, người tới thật đúng lúc, ta phát hiện một người gặp nạn trong tuyết, đang tính kéo hắn ta về sơn trang xem thử. Nhưng nền tuyết này không dễ đi, ta kéo như thế nào cũng bất động, người mau tới giúp ta."
Hạ Thủ Nghĩa nghi hoặc tiến lên thì trông thấy một nam tử trẻ tuổi vô cùng thanh tú.
"Bạch Sương, ngươi biết thân phận của người này không?"
Bạch Sương ngừng một lát: "Không biết, nhưng mà trước đây ta đã từng gặp hắn ta trên đường cái, nhìn người hẳn là không có vấn đề gì."
Hạ Thủ Nghĩa muốn nói, ngày có tuyết rơi nhiều như vậy, lạ là rừng núi hoang vắng, một nam nhân thư sinh vì sao lại xuất hiện nơi này?
Bọn họ chính là người hầu bên cạnh Đế Hậu, bình thường vẫn nên duy trì cảnh giác mới được, nhưng nếu đối phương chỉ là bá tánh vô tội, không cứu cũng không được.
"Vừa rồi ta nhìn thấy có một đội cấm quân đang tuần ở phía trước, ta thổi còi gọi bọn họ lại đây nhìn xem."
"Xem ta, sao lại quên mất việc này."
Sắc mặt hai người ở chỗ tối nghe nói cấm quân ở phụ cận đều trầm xuống.
Nhưng Hạ Thủ Nghĩa đã thổi còi trên người lên.
Rất nhanh cấm quân đã chạy tới.
Sau khi Bạch Sương giải thích rõ tình huống với cấm quân, cấm quân lập tức nâng người trên nền tuyết lên.