Ở phía sau sơn trang có một căn phòng không cùng sân với bên trong sơn trang, có thể trước sắp xếp người này ở bên kia, đợi người tỉnh lại mới tiếp tục hỏi thăm tình huống.
Nhìn cấm quân mang Tư Thần đi, hai người kia đều nóng nảy.
"Làm sao bây giờ, người đó còn chưa có chết, chúng ta biết trở về bẩm báo với chủ tử như thế nào."
"Đừng nóng vội, nghĩ biện pháp xem."
Hai người đối diện nhau không nói tiếng nào, trước tiên chỉ có thể lén theo sau xem xét tình huống.
Cấm quân đỡ Tư Thần đến căn nhà phía sau, sau đó Bạch Sương đi tìm Nguyễn thái y hôm nay cũng đi theo tới đây, hy vọng ông ta xem giúp Tư Thần.
Trước đây Nguyễn thái y cùng Bạch Sương có chút giao tình, hơn nữa Nguyễn thái y vốn là người tốt bụng cho nên lập tức đi theo nàng ấy.
Khi Tư Thần được đỡ về phòng thì trên người đã lạnh đến mức cứng đờ, nhưng cũng may được cứu kịp thời, thân thể vẫn chưa bị lạnh đến mức hỏng.
Trong lúc Nguyễn thái y kiểm tra cơ thể cho Tư Thần, phát hiện trên cổ hắn ta có một vết siết vô cùng chói mắt.
"Tiểu tử này là do trong lòng nghĩ quẩn muốn tìm đến cái chết sao?" Vùng hoang vu dã ngoại trên cổ lại có vết siết, cũng không trách Nguyễn thái y sẽ hỏi như vậy.
Bạch Sương nghe Nguyễn thái y nói như vậy mới chú ý tới, nàng ấy nhìn vết hằn trên cổ Tư Thần cũng cảm thấy là do trong lòng hắn ta nghĩ không thông: "Thật là ngu xuẩn, một người nam tử nhưng lại yếu đuối như thế!"
Nguyễn thái y lắc đầu, lấy ra ngân châm thi châm cho Tư Thần.
"Trên người hắn ta còn có một ít vết thương cũ, hơn nữa sau khi bị ngạt thở, có một luồng khí đục ngưng kết ở lồng ngực và tim, nếu như luồng khí đục này không phân tán, người này sẽ phiền toái."
"Nguyễn thái y, hắn ta sẽ chết sao?"
Nguyễn thái y chậm rãi lắc đầu: "Chưa biết được."
Chưa biết được, chính là vẫn có khả năng sẽ chết, trong lòng Bạch Sương nổi lên một cảm xúc khác thường, rốt cuộc người là do mình cứu về, nếu cứ trơ mắt nhìn hắn ta chết như vậy, đại khái trong lòng nàng ấy sẽ có chút kỳ quái.
"Nguyễn thái y, người nhất định phải cứu cứu hắn, hắn... Hắn ta còn trẻ tuổi như vậy."
Nguyễn thái y chế nhạo nhìn nàng ấy một cái: "Sao tiểu nha đầu nhà ngươi lại quan tâm đến hắn ta như vậy? Trước đây các người đã từng quen biết?"
Bạch Sương sửng sốt, nàng ấy quan tâm hắn ta chỗ nào, chỉ là nàng ấy cảm thấy có chút đáng tiếc cho một sinh mệnh mà thôi: "Nguyễn thái y đừng nói bậy, người nhanh chóng cứu người đi."
Nguyễn thái y cười một tiếng, từ hòm thuốc lấy ra một viên thuốc viên đặt ở trên đầu lưỡi Tư Thần: "Những gì nên làm lão phu đều đã làm, có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể xem tạo hóa của chính hắn ta."
"Đa tạ Nguyễn thái y, chờ Hạ đại thúc làm thỏ ngọc tô, ta sẽ đưa qua cho Nguyễn thái y một phần."
Lời này của Bạch Sương làm Nguyễn thái y vui vẻ nở nụ cười, không phải ông ta thích ăn thỏ ngọc tô, mà là phu nhân của ông ta thích ăn: "Được, vậy lão phu cảm tạ Bạch Sương cô nương trước."
Nguyễn thái y cũng không có kê thuốc, chỉ nói nếu Tư Thần có thể tỉnh lại thì sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh lại, nếu là tỉnh không lại, sau này cũng không có khả năng sẽ tình lại.
"Bạch Sương cô nương đi về trước đi, lát nữa Hoàng Hậu bọn họ sẽ về tới, bên này để ta trông giúp cô nương, sẽ không có việc gì."
Bạch Sương là người hầu bên cạnh Hoàng Hậu, những người khác đương nhiên đối với nàng ấy đều mang theo ba phần khách khí.
"Vậy đa tạ cấm quân đại ca."
Bên ngoài khu vực săn bắn, Đại Bảo cùng Nhị Bảo đang kiểm kê số lượng con mồi của nhau.
"Sáu, bảy tám chín... Ca ca bắt được chín con mồi ai, ta chỉ bắt được sáu cái! Ta thua!" Chênh lệch lớn như vậy, thật là mất mặt!
Khuôn mặt Nhị Bảo phồng lên, một bộ dáng uể oải.