Việc này hình như nàng có mơ hồ nghe được từ cuộc trò chuyện của Trương Thư Minh với Tiêu Tẫn vào tối hôm qua, nhưng nếu chuyện đã báo cho Tiêu Tẫn rồi, vậy thì vấn đề đó có lẽ không quá nghiêm trọng, nên nàng cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng không ngờ, người này lại là Bạch Sương cứu về.
"Cứu người, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn."
"Nhưng, nhưng nô tỳ cũng không biết rốt cuộc hắn ta có lai lịch gì, trước khi nô tỳ hồi cung cũng đã từng cứu hắn ta một lần."
Mặt Tô Oanh hơi tối sầm lại: "Sao lại thế này?"
Bạch Sương chỉ có thể đem chuyện mình cứu Tư Thần trong thành nói cho Tô Oanh.
Sau khi Tô Oanh nghe xong thì vẻ mặt cũng dần trầm xuống.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Bạch Sương quỳ dưới đất không dám thở mạnh.
Lúc trước Tô Oanh đã từng nói với bọn họ rằng có thể có lòng tốt, nhưng có lòng tốt mà không biết lượng sức thì rất có khả năng sẽ trở thành dao nhọn đâm ngược lại mình.
"Nương nương, nô tỳ biết sai rồi."
Trên mặt Tô Oanh không có biểu cảm gì: "Ngươi đứng sang bên cạnh trước đi, đợi hai tên quan sai kia tiến vào, xem bọn hắn nói thế nào."
Bạch Sương cắn cắn môi, nghe lời đứng sang một bên.
Rất nhanh, hai tên quan sai đã đi đến.
Khi quan sai tới cũng không nghĩ rằng Hoàng Hậu lại đang ở đây, nên hơi sợ.
"Ti chức tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Oanh hỏi thẳng vào vấn đề: "Đứng lên đi, bổn cung nghe các ngươi nói có phạm nhân ở trong Sơn Trang, là phạm nhân gì?"
"Bẩm nương nương, phạm nhân này có hành vi ác liệt, hôm qua khi bọn ti chức bắt giữ thì đã để hắn ta chạy thoát."
"Ồ?"
"Gần đây, ti chức nhận được báo án nói rằng xuất hiện một nam tử có dáng vẻ khả nghi luôn nằm vùng ở ngoài thư viện của nữ tử, có ý định xuống tay với học sinh trong thư viện. Ngay hôm qua, tranh thủ lúc thư viện của nữ tử đến giờ tan học, phạm nhân đột nhiên bắt cóc học sinh, định khinh bạc nàng ta, sau đó bị người qua đường phát hiện đuổi hắn ta đi, mới cứu được nữ học sinh bị hại."
Mặt Bạch Sương càng trắng hơn.
Sắc mặt của Tô Oanh cũng càng ngày càng lạnh.
"Vậy dáng vẻ của phạm nhân kia thế nào, có bức họa không?"
"Bẩm có, từng có người đi đường trông thấy phạm nhân này, họa sư của phủ Kinh Triệu Doãn đã vẽ lại, mời nương nương xem."
Tô Oanh nhận lấy bức họa trong tay của quan sai rồi mở ra xem.
Bạch Sương đứng bên cạnh Tô Oanh, vừa hay có thể thấy rõ bức họa, bức họa được vẽ hơi trừu tượng, nhưng Bạch Sương liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra khuôn mặt của người này đúng thật là Tư Thần!
Nhưng nàng ấy cũng không thể ngờ được người mình cứu lại là một tên dâm ô!
Vậy thì rất có thể dấu vết trên cổ của hắn ta là do bị cào...
Chu Khinh âm thầm đỡ Bạch Sương, để nàng ấy không bị té ngã.
"Hôm qua người này vừa ngã xuống phía sau Sơn Trang, bổn cung còn tưởng rằng bá tánh bị trượt chân nên bảo cấm quân mang người về trị liệu, không ngờ hắn ta lại là phạm nhân, Chu Khinh, ngươi dẫn bọn họ đi bắt người đi."
"Tuân lệnh."
Chu Khinh đưa hai tên quan sai ra khỏi viện chính.
"Nương nương, khẩn cầu nương nương để nô tỳ cùng đi cũng họ, nếu hắn ta tỉnh rồi, nô tỳ vẫn muốn mắng cho hắn ta một trận, trút hết nỗi tức giận trong lòng nô tỳ."
Tô Oanh liếc mắt nhìn Bạch Sương một cái thật sâu, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cần của nàng ấy: "Đi đi, coi như đây là bài học của bản thân."
"Vâng, đa tạ nương nương, khi nô tỳ quay về sẽ lập tức lãnh phạt."
Bạch Sương hít sâu một hơi, nén cơn giận xuống sâu tận đáy lòng vội vàng ra khỏi viện chính.
Lúc này, Tư Thần yếu ớt đang nằm trên giường dần tỉnh lại.
Sau khi mờ mịt một lát hắn ta bắt đầu trở nên cảnh giác, hắn ta ngồi dậy từ trên giường theo bản năng, nhưng mới vừa cử động đã chạm đến miệng vết thương trên người khiến hắn ta đau đến mức nhíu hết cả mặt lại.