Hắn ta vừa định mở miệng, cửa phòng đã bị người đẩy ra, hai tên quan sai đi đến với bộ mặt hung dữ.
Tư Thần nhìn quan sai, trong đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ta chưa kịp hiểu rõ tình huống thì đã nghe quan sai nói: "Chính là hắn ta, bắt lại!"
Quan sai không nói hai lời lập tức tiến lên bắt lấy Tư Thần.
Tư Thần kinh ngạc mở to mắt ra nhìn, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng hôm qua hắn ta vừa bị thít chặt đến mức suýt chết nên giọng nói đã bị tổn thương, cho dù hắn ta có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra một chút âm thanh nào.
"A! A!" Tư Thần há miệng chỉ phát ra được tiếng a a, hắn ta thử dùng tay khoa tay múa chân, nhưng quan sai cho rằng hắn ta định bỏ trốn nên lập tức đánh thẳng một quyền vào mặt hắn ta, một con mắt của hắn ta lập tức biến thành màu xanh đen.
"Tên dâm tặc đáng chết, cư nhiên dám trốn tận trong Sơn Trang của hoàng gia, ngươi cho rằng ngươi trốn ở đây thì chúng ta sẽ không bắt được ngươi sao! Mau thành thật đi theo chúng ta, nếu không ta đánh gãy chân của ngươi đấy!"
Quan sai kìm hãm lôi hắn ta ra khỏi cửa phòng.
Mới vừa ra đến ngoài, Tư Thần đã thấy Bạch Sương đang đứng cách đó không xa.
Đối mặt với ánh mắt chán ghét và khiển trách của Bạch Sương, trong lòng Tư Thần càng hoảng loạn hơn.
"A! A!!" Hắn ta gân cổ lên muốn nói ú ớ, nhưng cho dù hắn ta có cố gắng như thế nào cũng không phun ra được chữ nào, Tư Thần lại cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng một lần nữa!
Bạch Sương nhìn Tư Thần, giữa ngực tràn ngập lửa giận, nàng ấy không nhịn được nữa tiến lên tát cho Tư Thần một cái: "Tên dâm ô nhà ngươi, không ngờ ngươi lại có ý đồ làm chuyện gian dâm với nữ tử vô tội, ta đã nhìn lầm ngươi rồi, còn tưởng ngươi là người tốt, chẳng qua chỉ là do nhất thời nghèo túng thôi! Tên dâm ô như ngươi nên bị thiên đao vạn quả!"
Bạch Sương càng nói càng tức giận, như thể muốn bổ nhào vào người của Tư Thần sáp lại gần hắn ta.
Hai tên quan sai biết được Bạch Sương là người bên cạnh Hoàng Hậu, nên cũng không dám đắc tội, chỉ có thể buông tay đứng bên cạnh nhìn, Tư Thần gầy tong như gì, trên người lại có thương tích quả thực không phải là đối thủ của Bạch Sương, lập tức bị Bạch Sương đẩy ngã dưới đất.
Hai tên quan sai thấy thế muốn tiến lên can ngăn nhưng lại bị Chu Khinh ngăn lại, nhìn là biết Bạch Sương thực sự rất tức giận, cứ để cho nàng ấy trút giận một lát đi.
Trút giận một hồi, cuối cùng cơn tức trong ngực của Bạch Sương cũng giảm bớt.
Nàng ấy thở hổn hển bò dậy khỏi người của Tư Thần, hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Tốt nhất ngươi đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nào nữa, nếu không thấy lần nào ta sẽ đánh lần đó!" Nói xong, nàng ấy rời đi không buồn quay đầu lại.
Tư Thần bị Bạch Sương đánh rất đau, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng ấy, đáy mắt mang theo nỗi mong đợi nhè nhẹ.
Cô nương, tại hạ ích kỷ hy vọng ngươi có thể cứu tại thêm một lần nữa...
Bạch Sương vừa quay về viện chính thì lập tức trở tay đóng cửa phòng lại.
Nàng ấy mở lòng bàn tay ra, một chiếc chìa khóa bất chợt nằm ở trong tay, Tư Thần đã nhét nó vào tay của nàng ấy khi nàng ấy đang đánh hắn ta.
Không biết tại sao, sau khi Bạch Sương cảm nhận được sự tồn tại của chìa khóa thì không phải là ném nó đi, mà lại nắm chặt lấy nó!
Có lẽ nàng ấy... có thể tin tưởng hắn ta thêm một lần nữa!
Bạch Sương thay một bộ váy áo sạch sẽ rồi trở lại quỳ xuống ở trước mặt Tô Oanh.
"Nô tỳ hành sự lỗ mãng, không cẩn thận vâng theo lời dạy của nương nương, xin nương nương hãy trách phạt."
Tô Oanh nhẹ nhàng dựa vào gối mềm, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến người khác không thể nắm được suy nghĩ trong lòng nàng.
"Bạch Sương, bổn cung nhớ rằng từ trước đến nay ngươi là người rất lý trí."