"Lúc này nô tỳ cũng không biết tại sao lại phạm vào hồ đồ, là lỗi của nô tỳ, nhưng thưa nương nương, vừa rồi trong lúc nô tỳ đánh tên phạm nhân kia, hắn ta bỗng nhét một chiếc chìa khóa vào trong tay của nô tỳ."
Bạch Sương dâng chìa khóa tới trước mặt của Tô Oanh.
Tô Oanh mở mắt nhìn chiếc chìa khóa, khẽ cau mày: "Chìa khóa của Tàng Vật Các."
"Vâng, khi nô tỳ lấy về vừa thấy đã lập tức nhận ra." Ổ khóa của Tàng Vật Các được chế tạo đặc biệt, nên chìa khóa của nó cũng không giống bình thường, thợ làm chìa khóa bình thường không thể làm ra được, có thể nói, ổ khóa và chìa khóa của Tàng Vật Các là độc nhất vô nhị.
Tô Oanh nhìn về phía Chu Khinh vừa bước vào: "Là một người đứng xem có lẽ ngươi thấy rõ hơn, tình huống cụ thể như thế nào?"
Bạch Sương là đương sự, cho nên mới có một số chuyện không nhìn rõ được, nhưng Chu Khinh lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Hồi nương nương, tên phạm nhân kia thoạt nhìn rất yếu ớt văn nhã, dáng vẻ đó thật sự không giống một tên dâm ô."
Tô Oanh khẽ cười một tiếng, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt: "Nhìn bổn cung trông cũng dịu dàng thiện lương đấy."
Chu Khinh: "..." Cái đó thật sự là không có!
"Dạ, Bạch Sương nói, lần đầu tiên nàng ấy cứu tên phạm nhân này, trên người hắn ta có không ít vết thương ngoài da. Nhìn vào lực đạo và động tác khi giãy giụa có thể thấy, hắn ta không có võ công, gần như không có căn nguyên, có nghĩa là là hiện tại thân thể hắn ta đang ở trạng thái tương đối suy yếu, quan trọng nhất chính là trên cổ hắn ta có vết siết."
"Vết siết thì có vấn đề gì?"
"Vết siết kia rõ ràng không có dấu vết giãy giụa." Điểm này tối hôm qua sau khi Chu Khinh đi theo Bạch Sương, vừa nhìn thấy Tư Thần đã lập tức phát hiện ra.
Bạch Sương lại nghe đến mơ màng, vậy là Chu Khinh cảm thấy Tư Thần có vấn đề hay là không có vấn đề?
Đầu ngón tay Tô Oanh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nói tiếp đi."
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Bạch Sương, Chu Khinh lập tức giải thích: "Dưới tình huống bình thường, cho dù một người muốn thắt cổ tự vẫn, nhưng ở thời điểm sắp chết vẫn sẽ giãy giụa theo bản năng, cho nên trên cổ nhất định sẽ có một ít dấu vết chồng chéo lên nhau. Cho dù là bị người truy nã, dùng dây thừng siết chặt cổ, thì người cũng sẽ giãy giụa, chỉ cần giãy giụa, dây thừng sẽ cọ xát qua lại trên cổ, như vậy vết siết sẽ không bằng phẳng."
Bạch Sương bừng tỉnh, lúc đó nhìn thấy vết siết trên cổ Tư Thần thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng ấy lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, hiện tại vừa nghe Chu Khinh nói như vậy nàng ấy lập tức hiếu ra, dấu vết trên cổ Tư Thần quá bằng phẳng.
"Có thể tạo thành vết siết không hề có chút giãy giụa nào, nhất định là hung thủ đã động thủ dưới tình huống đối phương không hề hay biết, cũng có thể là lúc đối phương hôn mê."
"Vậy đối phương nhân lúc hắn ta hôn mê dùng dây thừng siết cổ hắn ta, thì tại sao hắn ta vẫn còn sống?"
Chu Khinh lắc lắc đầu, loại tình huống này rất khó nói.
Có thể là lúc ấy kẻ động thủ quá sốt ruột hoặc là quá tự tin, cảm thấy người bất động là đã chết rồi, nhưng thật ra lúc ấy chắc chắn người vẫn chưa chết, chẳng qua là rơi vào trạng thái hôn mê, nên kẻ kia không phát hiện ra thôi.
"Nương nương... Vậy... Rốt cuộc hắn ta có phải là dâm tặc không ạ?" Bạch Sương hoang mang.
"Sao bổn cung biết được." Nhưng mà nàng thật sự rất muốn biết, rốt cuộc đằng sau chiếc chìa khóa mà Tư Thần đưa cho Bạch Sương cất giấu cái bí mật gì.
"Chu Khinh, ngươi mang theo vài người lập tức ra roi thúc ngựa vào thành, đến Tàng Vật Các lấy đồ ra, bổn cung phải biết được bên trong rốt cuộc là cái gì."
"Dạ, nô tỳ lập tức lên đường."
Tô Oanh lại gọi cấm quân: "Truyền lời của bổn cung đến Kinh Triệu Doãn, nói phạm nhân mới vừa bị bọn họ bắt đi, trước khi bổn cung gật đầu, phải để hắn ta còn sống."
"Dạ."