"Nương nương..." Bạch Sương còn định nói thêm gì đó, Triệu ma ma nghe được tiếng gió thì nhanh chóng lại đây nâng nàng ấy lên: "Ngươi nói chuyện thì cứ nói đi, chứ trời tuyết như vậy ngươi quỳ xuống làm gì, ngươi không cần thân thể này nữa à, ngoan ngoãn nghe lời nương nương nói, hành lý của ngươi ta đã chuẩn bị xong rồi, mau rời cung đi."
Bạch Sương thấy Triệu ma ma cũng kêu nàng ấy rời đi, nàng ấy đã biết chuyện này không còn cơ hội để quay lại nữa rồi.
Nàng ấy cực kỳ đau lòng, trước khi đi còn đến trước mặt Tô Oanh khấu đầu mấy cái: "Ân tình của nương nương đối với nô tỳ, nô tỳ không có gì để báo đáp, chỉ xin kiếp sau vẫn còn cơ hội hầu hạ nương nương."
Tô Oanh hơi nhíu mày, làm gì có ai lại nguyền rủa kiếp sau của mình lại đi làm nô tỳ: "Được rồi, đi đi."
"Nô tỳ, nô tỳ cáo lui."
Bạch Sương cũng không có bao nhiều đồ, chỉ có một ít quần áo để thay và một vài thứ mà lần trước Lâm Thù Du đưa cho nàng ấy.
Nàng ấy chỉ cần thu dọn quần áo, lại lấy cái rương kia ra đưa cho Chu Khinh: "Chu Khinh, tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng quen biết, ta cũng thật lòng xem ngươi là tỷ muội, ta cũng không có thứ gì tốt, ngươi cầm lấy mấy thứ này, cũng coi như là trọn tình tỷ muội giữa hai người chúng ta."
Chu Khinh nhìn bộ dáng này của nàng ấy thì cũng có chút bất đắc dĩ: "Ngươi nghĩ thành cái gì vậy, sao giống như là sắp sinh ly tử biệt vậy?"
Bạch Sương khó chịu lắc đầu, nàng ấy hiểu tính tình của nương nương, nếu nương nương đã quyết định không cần nàng ấy nữa, vậy thì nàng ấy sẽ không có khả năng quay về nữa.
"Ngươi phải sống thật tốt đó." Bạch Sương nói xong, thì cầm theo tay nải của mình rời khỏi Phượng Loan Cung.
Triệu ma ma tự tay tiễn nàng ấy ra khỏi cửa cung.
Triệu ma ma cũng là người nhìn Bạch Sương lớn lên, cũng đã xem nàng ấy như là nữ nhi của mình, chỉ một cái nháy mắt thôi, mà nha đầu nho nhỏ lúc đó đã lớn như vậy rồi: "Đừng nghĩ lung tung, thiếu cái gì thì cứ sai người truyền lời cho Triệu ma ma, Triệu ma ma sẽ sai người đưa qua cho con."
Bạch Sương lắc đầu, nắm chặt lấy tay của Triệu ma ma, lúc chuẩn bị bước lên xe ngựa thì quay ôm chặt lấy Triệu ma ma.
"Triệu ma ma, người nhất định phải bảo trọng thân thể, nếu quá mệt mỏi, hãy, hãy nói cho nương nương, nương nương thương người, chắc chắn sẽ thông cảm cho người."
Triệu ma ma nghe nàng ấy nói những lời này cũng cảm thấy buồn theo: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì, chỉ là để ngươi ra cung một đoạn thời gian thôi."
Bạch Sương nhấp môi, nàng ấy biết Triệu ma ma nói như vậy chỉ là để an ủi nàng ấy thôi, nương nương chỉ là để nàng ấy rời cung, không có đánh giết nàng ấy là đã thương xót cho nàng ấy rồi.
Bạch Sương lên xe ngựa, tuyết đọng trên con đường đá xanh trong hoàng cung đều đã được quét sạch sẽ, xe ngựa đi ở trên đó cũng rất vững vàng.
Nàng ấy không biết mình sẽ bị đưa đến nơi nào, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mờ mịt.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Bạch Sương chỉ nghe thấy xa phu nói: "Bạch Sương cô nương, đến nơi rồi."
Bạch Sương hoàn hồn xuống xe ngựa.
Xe ngựa chạy vào một cái sân, cái này cũng không quá lớn, nhưng khắp nơi đều đã được thu dọn rất sạch sẽ, tuyết đọng ở trong hậu viện cũng đã được quét hết vào góc tường.
Trong lúc nàng ấy đang đánh giá khoảng sân thì có một đại nương khoảng tầm năm mươi tuổi đi đến: "Vị này hẳn là Bạch Sương cô nương, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi xem chỗ ở."
Bạch Sương lau nước mắt ở khóe mắt rồi hỏi tên của đại nương.
Đại nương nói nàng ấy họ Lý, từ sau khi trượng phu qua đời và hài từ thành gia, nàng ấy vẫn luôn ở đây giúp chủ nhân của gian nhà này làm việc vẩy nước quét nhà.
"Đây là chỗ ở của cô nương, cô nương đặt hành lý xuống trước đi, lát nữa ta sẽ đưa cô nương đi dạo trong viện, để cô nương làm quen với nơi này."