Bạch Sương gật đầu, sau khi để tay nải xuống thì đi theo Lý đại nương dạo một vòng trong sân, lúc đi qua một gian nhà thì nàng ấy nghi hoặc dừng bước chân rồi nhìn thoáng qua ở bên trong.
"Gian nhà này còn có người khác ở sao?"
Lý đại thẩm gật gật đầu: "Đây là vị công tử mà lát nữa Bạch Sương cô nương cần phải chăm sóc, mời theo ta vào trong."
Triệu ma ma nói sẽ đưa nàng ấy ra ngoài hầu hạ người khác, không nghĩ tới là hầu hạ người thật.
Bạch Sương mang theo nghi hoặc đi vào trong phòng, thì thấy thân hình gầy ốm đang dựa vào mép giường đưa lưng về phía cửa.
Hắn ta chỉ ăn mặc một cái áo trung y mỏng manh, mặc dù trong phòng đang đốt than nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Còn chưa gặp mặt, nhưng Bạch Sương cũng có thể cảm thấy được hắn ta suy yếu đến mức không thể tự gánh vác được.
"Công tử, Bạch Sương cô nương tới rồi."
Người ở trên giường nghe thấy tiếng động thì chậm rãi quay đầu, vừa nhìn thấy Bạch Sương, cả người hắn ta đều sững sờ tại chỗ.
Bạch Sương cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến, người mà bản thân phải hầu hạ lại là Tư Thần.
"Cô nương, ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?" Sau khi Tư Thần hồi phục lại tinh thần thì nghi hoặc hỏi.
Bạch Sương chớp mắt kinh ngạc: "Ngươi, ngươi còn sống à..."
Sắc mặt của Tư Thần khựng lại một chút, chợt cười nói: "Đúng vậy, đều là nhờ phúc của cô nương đó."
Bạch Sương nhìn khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của hắn ta thì choáng váng, cả đầu óc chỉ toàn là suy nghĩ hắn ta cười rộ lên thật đẹp...
Sạch sẽ giống như là một đóa hoa Phù Dung ở trên núi vậy, thật sự khiến cho người ta không thể rời được mắt.
Lý đại nương là người biết nhìn nhận, thấy bầu không khí giữa hai người có chút không đúng thì đã lặng lẽ lui ra ngoài phòng, hơn nữa còn tri kỷ đóng cửa phòng lại.
Trong lòng Bạch Sương đầy nghi hoặc, nàng ấy đang rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Tư Thần lại càng muốn biết, rốt cuộc thì Bạch Sương là người như thế nào.
"Ngươi, ngươi không phải là kẻ biến thái sao?"
Tư Thần nhớ đến dáng vẻ tức giận của Bạch Sương khi mình bị quan sai bắt đi thì vô tội lắc đầu: "Không phải, thật sự không phải."
"Trước kia ta vẫn luôn không giải thích rõ thân phận của mình với Bạch Sương cô nương cũng là vì có nỗi băn khoăn của mình, khiến cô nương lo lắng cũng là lỗi của ta."
Tư Thần biết rõ chỗ ở hiện giờ của hắn ta rất an toàn, nếu Bạch Sương có thể tới được đây thì nghĩa là nàng ấy tuyệt đối an toàn đối với hắn ta, nếu không thì tại sao cấm quân canh bên trong bên ngoài sân lại để nàng ấy vào được?
"Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc chuyện này là thế nào, ngươi mau nói đi."
"Quả thực tên của tại hạ là Tư Thần, ta chắc chắn không gạt cô nương chuyện này, nhưng tại hạ không phải là người nghèo khó gì đó, mà là ta muốn lên kinh thành cáo trạng, ta là huyện lệnh huyện Dương Giác ở Côn thành, vì phát hiện ra một vài chuyện không ổn, muốn đến kinh thành để tố giác nhưng lại bị người ta hãm hại, cũng may là được cô nương cứu, cô nương quả là bậc phụ mẫu đã tái sinh ra tại hạ một lần nữa."
Tư Thần không nói quá rõ công việc cụ thể, Bạch Sương cũng không gặng hỏi, có một số việc, không biết tốt hơn.
"Sao lại gọi là đã tái sinh ra một lần nữa?"
Tư Thần cười nói: "Chẳng phải cô nương đã cứu tại hạ ba lần sao? Cô nương chính là người đã ban cho tại hạ ba mạng sống."
Bạch Sương nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi xì cười thành tiếng: "Ngươi cũng dẻo miệng thật."
Lời cảm tạ này của Tư Thần vô cùng chân thành, lần cuối cùng kia hắn ta gần như đã cược bằng cả tính mạng mình nhét chìa khóa của Tàng Vật Các vào trong tay của Bạch Sương, nếu sau khi Bạch Sương cầm được chìa khóa mà không giao cho Tô Oanh thì hiện tại hắn ta đã chết rồi.