"Nhưng quả thực ngươi rất may mắn khi gặp được ta."
"Đúng vậy, có thể gặp được cô nương, là tam sinh hữu hạnh của tại hạ*."
*Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.
Có thể là vì ánh mắt của Tư Thần quá thẳng thắn nên khiến lồng ngực Bạch Sương đập mạnh.
Vẻ mặt nàng ấy hơi hoảng loạn, mắt mở lớn nói: "Hừ, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao nương nương còn để ta rời cung hầu hạ ngươi?"
"Cô nương là người hầu hạ ở bên người Hoàng hậu nương nương?"
"Đúng vậy, thế nên ta mới nói ngươi may mắn." Nếu đổi lại là một người khác, Tư Thần cũng không thể sống được.
Tư Thần không khỏi cảm khái, lẽ ra lúc trước hắn ta nên nghe theo lời của dược đồng trực tiếp đến canh me Hoàng hậu nương nương, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không loằng ngoằng như vậy.
Tư Thần đỡ mép giường lảo đảo đứng dậy, hắn ta vừa cử động thì Bạch Sương có thể thấy rõ vết thít chặt trên cổ của hắn ta, nhìn lại một lần, nàng ấy thậm chí còn cảm thấy ghê cả người.
Huyện lệnh được cả nương nương và Hoàng thượng che chở thì chắc chắn không có vấn đề gì, cuối cùng là loại chuyện thế nào mà lại khiến hắn ta gặp nạn năm lần bảy lượt như vậy.
"Lúc trước tại hạ đã từng nói, hy vọng sau này có cơ hội có thể cảm ơn cô nương đàng hoàng, hôm nay tại hạ vẫn trắng tay, nhưng vẫn muốn dập đầu cảm tạ cô nương."
Tư Thần nói xong liền quỳ xuống trước mặt Bạch Sương.
Lúc này, Bạch Sương mới hoàn hồn, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn ta: "Vết thương trên người ngươi còn chưa có lành đâu, đừng lộn xộn nữa, nương nương để ta tới đây chăm sóc ngươi, nếu cơ thể ngươi không tốt lên thì chẳng phải nương nương sẽ trách ta ư?"
"Không đâu, cô nương là ân nhân cứu mạng của tại hạ, sao nương nương lại trách cô nương được."
Bạch Sương kéo cánh tay đỡ hắn ta lên, quả thực cơ thể của Tư Thần vẫn còn suy yếu, trong lúc đứng dậy, đôi chân chợt nhũn ra rồi ngã xuống phía sau giường.
Bạch Sương kéo lấy hắn ta theo bản năng, nhưng không ngờ mình cũng bị hắn ta kéo ngã xuống giường theo.
"A!"
Trán của Bạch Sương đập mạnh vào chóp mũi của hắn ta.
Tư Thần kêu lên một tiếng, cảm nhận được hơi nóng từ đầu mũi.
Bạch Sương ngẩng đầu, thấy bản thân gần như dán vào người hắn ta thì sợ tới mức vội vàng đứng dậy: "Ta, ta nói này, ngươi, ngươi không cần quỳ lạy ta làm gì, ta không cần ngươi phải tạ ơn! Ta thấy hơi đói nên đi kiếm món gì ăn đây!" Còn chưa nói xong thì nàng ấy đã chạy như đang bỏ trốn.
Tư Thần chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, duỗi tay xoa xoa lên mũi, nghĩ lại dáng vẻ quẫn bách của kia của Bạch Sương thì trên mặt không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trong hoàng cung.
Triệu ma ma đưa một tờ danh sách cho Tô Oanh, đây là những món ăn được bày lên bàn và thủ tục tổ chức yến hội đông chí vào mấy ngày nữa.
"Nhất định phải tổ chức buổi yến hội này à?" Tô Oanh tỏ vẻ, nàng ghét phải lo liệu chuyện kiểu như này nhất, nếu không cần làm thì sẽ không làm.
Nói đến mấy thứ như yến tiệc sinh nhật linh tinh thì không làm cũng được thôi, nhưng yến tiệc đông chí thì khác, đông chí là một lễ lớn ở Sở quốc, cứ mỗi năm hoàng gia đều sẽ mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan tiến cung tham gia yến hội, sau đó ở trên đài xem tinh cầu phúc với trời, tế bái thần minh, khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Sở quốc năm sau được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
"Nương nương cũng không phải làm gì đâu, đợi đến ngày yến hội ấy, người chỉ cần ngồi xuống ghế, tâm trạng tốt thì trả lời mấy phu nhân và tiểu thư thế gia vài câu, nếu không vui thì lão nô sẽ ứng phó thay người."
"Yên tâm đi Triệu ma ma, ta biết nên làm thế nào."
Triệu ma ma cười vui vẻ, quả nhiên nương nương càng ngày càng hiền lành, ngay cả bà ấy cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu rồi nương nương không động thủ với người ta, sự tiến bộ này là lớn lắm rồi!