"Nương nương, bây giờ Bạch Sương cũng rời khỏi cung rồi, bên cạnh của người chỉ còn lại mỗi một mình Chu Khinh, lão nô lo lắng một mình nàng ta không thể hầu hạ được người, hay là để lão nô tuyển thêm mấy nha hoàn lanh lợi đến đây cho nương nương lựa chọn?"
Tô Oanh không thích quá nhiều người vây quanh bên cạnh, nhưng hoàng cung này lại lớn, tin tức lại toàn dựa vào truyền miệng, đích thật bên người nhiều thêm hai người thì càng tiện lợi hơn một chút.
"Cũng đúng, ngươi xem rồi tuyển đi, đến lúc đó ta chọn hai người hợp mắt là được."
"Vâng, sau khi quay về lão nô sẽ dặn dò ngay."
"Ừm."
Bởi vì chuyện ở Côn thành, lúc trước Tiêu Tẫn mới nói muốn tiết kiệm kinh phí, nên mặc dù muốn tổ chức cung yến, yến hội cũng không thể quá xa hoa lãng phí. Lần này, những kỳ trân dị bảo xuất hiện trong yến hội trước kia cũng không còn.
Yến hội hôm ấy, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Tô Oanh đã ngửi thấy một mùi chua nồng.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nước bọt của cô tiết ra theo bản năng.
"Chu Khinh."
Chu Khinh đã chờ sẵn ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh vội vàng đẩy cửa đi vào.
"Nương nương đã tỉnh."
Tô Oanh ngồi dậy từ trên giường: "Ừm, mới dậy thôi."
"Bên ngoài cung đã có người tới chưa?"
Chu Khinh gật đầu, yến hội được cử hành vào ban trưa, Hoàng thượng cũng muốn cầu phúc với trời vào giờ Ngọ, trong lịch sử Hoàng hậu phải lo liệu buổi yến hội này từ sáng sớm, nhưng Tô Oanh ngủ đến bây giờ mới tỉnh chính là một ngoại lệ.
"Sao ta lại ngửi thấy mùi chua, nó là cái gì vậy?"
"Mũi của nương nương nhạy quá, đó là củ cải chua do ngự trù đại thúc làm, nói rằng thời tiết này cũng không có rau quả mới mẻ gì, luộc chín bưng lên bàn cũng mau lạnh rồi không ăn được, bèn lấy một củ cải trắng và củ cải làm món chua cay, nô tỳ liền mang một ít đến đây cho nương nương nếm thử trước."
"Ừm, nếm thử trước đi."
Hôm nay là cung yến, Tô Oanh cần phải diện trang phục lộng lẫy để tham dự, khi cung nữ khoác phượng bào tới lớp thứ tám, sự kiên nhẫn của nàng gần như đã tiêu hao gần hết.
"Gần xong rồi đúng không." Bọc nhiều như vậy cũng khó giữ ấm được, nàng không hiểu mặc như vậy có nghĩa lý gì.
"Nương nương cố nhịn thêm một chút, nô tỳ sắp mặc xong rồi."
Tô Oanh muốn đẩy người ra, nhưng thấy tay của cung nữ nhỏ đỡ đai lưng đang phát run, cuối cùng nàng vẫn rút tay về.
Thôi được rồi, ai bảo nàng là Hoàng hậu nương nương vừa đẹp người lại vừa đẹp nết chứ.
Mặc váy áo xong, Tô Oanh mới chầm chậm cất bước đi dùng cơm sáng.
Bởi vì váy áo bị gò bó, nên nàng ăn ít hơn so với ngày thường rất nhiều.
"Nương nương, sắp tới giờ rồi."
Yến hội ở hậu cung được cử hành ở cung Minh Nhạc nhưng trước khi cử hành yến hội bọn họ phải tới Quan Tinh đài đợi Tiêu Tẫn cầu phúc.
Sau khi nghi thức cầu phúc kết thúc mới có thể đến cung Minh Nhạc.
Tô Oanh không lập tức đi tới Quan Tinh đài mà ở bên ngoài chờ Tiêu Tẫn để đi vào cùng hắn.
Bọn họ vừa định đi sưởi ấm tránh gió lạnh thì thấy Tiêu Tẫn mặc long bào màu đỏ tía dẫn người đi tới.
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh, đưa tay về phía nàng.
Tô Oanh chậm rãi đi qua đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cho dù là trời lạnh giá thì tay của Tiêu Tẫn vẫn rất ấm, lòng bàn tay to bọc lại tay nàng bên trong lại có sự yên bình khó tả.
"Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương giá lâm..."
Theo từng tiếng cao vút vang lên, tất cả mọi người có mặt đứng dậy hành lễ.
"Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Trước mắt mọi người Tiêu Tẫn và Tô Oanh đi vào.
"Các khanh bình thân."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Sau khi mọi người đứng dậy, người của Khâm Thiên Giám nâng hồng kỳ và hoàng kỳ đi ra bắt đầu múa tế vũ xung quanh Quan Tinh đài.
Đợi đến khi tế vũ sắp xong, Tiêu Tẫn mới buông tay Tô Oanh, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ quay lại ngay."
"Tự mình cẩn thận."