Tiêu Tẫn hơi gật đầu cùng Khâm Thiên Giám đi lên Quan Tinh đài.
Quan Tinh đài đã trở thành Chiêm Tinh đài, Khâm Thiên Giám bình thường sẽ đến đây quan sát tinh tượng quan trọng.
Gần như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn.
Chuông đồng vang lên tiếng "Đinh linh linh", bên tai có tiếng ong ong, nghi thức đã bắt đầu.
Tô Oanh thôi không nhìn, liên tục nâng cổ lên xem người quá mệt mỏi.
Nghi thức cũng không rườm rà chưa đến hai khắc đã kết thúc.
Một đám đại thần cùng gia quyến đứng ở dưới từ lâu đã lạnh đến phát run nhưng cũng không ai dám biểu hiện gì khác thường.
Sau khi nghi thức kết thúc, Tiêu Tẫn đi xuống Quan Tinh đài.
"Đi cung Minh Nhạc."
"Hoàng thượng di giá tới cung Minh Nhạc."
Cuối cùng cũng xong!
Cung Minh Nhạc ở phía nam của Hoàng Cung vừa lúc có thể tránh được gió bắc, vừa tiến vào điện mọi người đã cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt.
"Các khanh ngồi xuống đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Tiêu Tẫn vỗ nhẹ tay, các cung nữ nối tiếp nhau bưng canh và đồ ăn nóng đi vào, hôm nay mặc dù đã giảm chi phí rất nhiều cho cung yến nhưng thức ăn được bưng lên lại đặc biệt thơm.
Có lẽ hầu hết những thức ăn ở yến hội lúc trước phần nhiều là những đồ ăn đã nguội nhưng hôm nay bưng lên một chén canh đồ ăn vậy mà vẫn còn hơi nóng tỏa ra.
Món được bưng lên đầu tiên là một chén canh gà thoạt nhìn vô cùng trong suốt, vừa nhìn bát canh gà này giống như chỉ là con gà ngâm qua nước nhưng khi nếm thử lại để lại mùi thơm trong miệng.
Cách làm của ngự trù quả nhiên khác biệt, một món ăn bình thường không có gì đặc biệt lại ngon miệng đến ba phần.
Món thứ hai là một món rau trộn cũng là món cải muối mà Tô Oanh sau khi thức dậy đã thử, món ăn vừa được bưng lên toàn bộ đại điện tràn ngập mùi của cải muối.
Không ít đại thần cùng phu nhân tiểu thư thế gia đều nhíu mày, cảm thấy mùi này quá nồng còn có chút không phù hợp.
Cung yến muốn tiết kiệm nhưng thế này không khỏi quá tiết kiệm, nào có ai lại để cho người ta ăn dưa cải muối ở trong yến hội?
"Rộp rộp rộp rộp."
Ngay khi các đại thần cùng phu nhân vẻ mặt xem thường, chợt nghe thấy tiếng giòn vang lên.
Có lẽ trong đại điện quá im lặng, tiếng rộp rộp này thật sự không thể không khiến người ta để ý.
Bọn họ nhìn theo hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy Hoàng Hậu nương nương tôn quý vẻ mặt thỏa mãn ăn.
Hoàng Hậu tốt xấu gì cũng là thiên kim của phủ Thừa Tướng, làm sao có thể ăn rau cải ngon miệng đến như vậy?
Có người tò mò gắp một miếng cải muối bỏ vào miệng, sau khi chậm rãi nhai nuốt lại phát hiện kỳ lạ trong đó.
Cải muối này đặc biệt giòn, khi ăn cũng không có vị dấm chua nồng cũng không biết là ướp thế nào, ăn vào phá lệ ngon miệng.
Thảo nào Hoàng Hậu nương nương thoả mãn ăn như vậy, cái này đúng là rất ngon ngon.
Nhất thời, trong đại điện đều là tiếng ăn củ cải rộp rộp.
Món thứ ba là nấm xào, một đĩa có mấy miếng trình bày khá đẹp nhưng lượng đồ ăn lại không được nhiều lắm.
Không biết có phải là đạo lý mất đi mới biết quý trọng hay không.
Những món ăn được đưa lên hôm nay vậy mà tất cả đã được khách ăn hết.
Bọn họ vậy mà cảm thấy một món nấm xào có thể ăn ngon như vậy!
Một yến hội chỉ có tám món, lượng thức ăn của mỗi món cũng không nhiều.
Trong điện vang lên tiếng nhạc du dương, một nữ tử xinh đẹp đứng lên, bước đi nhẹ nhàng vào giữa đại điện.
Nữ tử có khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, cười lên có má lúm đồng tiền xem đến cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu nữ Liên Dung khấu kiến Hoàng thượng, hôm nay đông chí, tiểu nữ muốn mượn cơ hội này dâng lên một khúc cho Hoàng thượng và nương nương, còn thỉnh Hoàng thượng và nương không chê cười."
Tô Oanh còn đang chăm chú ăn món điểm tâm được bưng lên cuối cùng, nói thật nếu không phải hôm nay váy không bị thắt chặt thì chút đó đồ ăn hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng nàng.