Hoàng hậu không phải chọn phi tần cho Hoàng Thượng à, cái này rõ ràng là đang tìm một người gác cổng để chạy việc vặt mà!
Trong khi các vị đại thần đang chửi rủa, thì trong nháy mắt, họ nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía mình, nàng giống như một thanh kiếm đang lệch hướng đi xuyên qua cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét. Khi lướt qua họ, nàng vén tay áo lên thoáng chút mang theo một cơn gió lạnh. Mà cơn gió lạnh đó lại vô tình thổi vào mặt bọn họ, làm mặt của bọn họ đau rát lên.
"Trương đại nhân, vừa rồi các ngài có thấy cái gì đi ngang qua không?"
"Có, hình như là có một người."
"Đó là Hoàng hậu, là Hoàng hậu nương nương!"
Phía sau Tô Oanh là một đám tiểu thư yêu kiều chạy mệt đến mức miệng sùi cả bọt mép. Bọn họ đều biết nếu chạy một vòng như vậy thì sẽ phải trả giá bằng nửa mạng sống của mình. Nếu không vì sợ bị la mắng khi quay đầu trở lại, thì bọn họ đã không nguyện ý chạy như vậy rồi.
Tô Oanh về đích một cách nhẹ nhàng.
Chu Khinh sớm đã mang theo áo choàng và bếp than sưởi ấm đứng ở một bên, Tô Oanh vừa bước đi chậm rãi, khi thấy bếp than chờ sẵn nàng liền vội vàng bước lên phía trước và đặt tay lên nó sưởi ấm,"Nương nương, rất nhanh sẽ ấm lên thôi ạ, cơn gió đông này đã làm cho đôi tai người lạnh cóng rồi"
Gió thực sự rất lạnh, nhưng đối với Tô Oanh mà nói, nó chẳng là gì cả.
"Ta vận động một chút, ngược lại cơ thể sẽ cảm thấy ấm hơn."
"Nương nương, người đang làm gì vậy? Làm sao nương nương có thể chọn phi tần hậu cung như thế này được? Điều này rõ ràng là đang làm khó người khác!"
Đại thần gần như đau lòng đến mức sắp chết khi nhìn thấy nữ nhi của họ đang dầm mình trong cơn gió lạnh thấu xương. Những khuôn mặt nhỏ nhắn tê cóng đó lúc Hoàng Thượng quay lại nhìn liệu còn thích bọn họ nữa không?
Tô Oanh uống hết trà gừng trong cốc rồi quay lại nhìn các quan đại thần trong khi họ đang tức giận.
"Làm khó người? Sao là làm khó người?"
"Nàng ấy, bọn họ lớn lên trong một khuê phòng, sao có thể chịu đựng được sự khổ cực như vậy?" Đi qua đi lại như thế, đây không phải là để những bông hoa mỏng manh bị lãng phí trong gió lạnh sao?
Tô Oanh khẽ nhếch khóe môi,"Bọn họ ngay cả khả năng trốn chạy cũng không có, nếu có chuyện gì xảy ra, thì bọn họ sẽ trở thành gánh nặng cho Hoàng Thượng."
Những lời này làm cho tất cả các vị đại thần không nói nên lời, dù sao vừa rồi Tô Oanh cũng chạy theo những vị cô nương này.
Nương nương yêu kiều còn có thể chạy được, tại sao bọn họ lại không thể?
"Chu Khinh, ngươi đi đếm số người đi, bốn mươi chín người trước tiên có thể tham gia kỳ thi tiếp theo."
"Vâng"
Chu Khinh cầm bút và giấy đi về phía đích chờ sẵn, những cô nương này đều đã có số hiệu, một lúc sau chỉ cần viết số lên đó liền biết ai là ai.
Các vị đại thần đang đứng ở đều hy vọng được tận mắt nhìn thấy nữ nhi, tôn nhi, hoặc thậm chí chỉ là hình dáng của điệp nhi*.
(*cháu họ)
Nhưng hai ba khắc đã trôi qua bọn họ vẫn đứng ở đó đợi, mà ngay cả góc váy cũng không thấy đâu. Điều này cho thấy rằng vừa rồi Hoàng hậu đã chạy nhanh đến mức nào!
(*1 khắc là 15 phút)
Cuối cùng, lại một khắc trôi qua nữa, đã có người đi tới.
Người đứng đầu là nữ nhi của Ngô tướng quân.
Nhìn thấy nữ nhi của mình đến, Ngô tướng quân lúc này cũng không quan tâm đến tôn nghiêm của mình, lo lắng đến mức nắm chặt tay và dậm chân: "Mau, nhanh, nín thở mà lao tới đi, chúng ta sẽ sớm về đích!"
Ngô tiểu thư nghiến răng lao về đích với hơi thở cuối cùng.
Ngô tướng quân vội vàng chạy tới đỡ lấy nữ nhi: "Con ngoan, con thật sự không làm cha thất vọng."
Ngô tiểu thư bình thường thích tập võ cho nên thể lực cũng không tệ, nhưng hôm nay nàng ấy vẫn bị kiệt sức sau khi chạy một vòng hoàng cung.