Sau khi lấy lại hơi thở, Ngô tiểu thư liền nắm lấy tay Ngô tướng quân và khẩn trương hỏi: "Cha, cha có nhìn thấy Hoàng hậu không? Có phải nương nương chạy về đích trước con không?"
Ngô tướng quân không muốn làm tổn thương lòng tự tin của nữ nhi, dù sao Hoàng hậu cũng đã về trước nàng ấy gần nửa canh giờ* rồi,"Được rồi, về đích rồi, con chính là người đầu tiên về đích."
(*1 canh giờ là 2 tiếng đồng hồ)
Nghe vậy, Ngô tiểu thư liền kiêu ngạo hất cằm đầy tự hào: "Xem ra lần sau con phải cố gắng hơn nữa mới có thể đuổi kịp Hoàng hậu nương nương rồi."
Ngô tướng quân: "Ừ, cũng không phải là hoàn toàn không thể."
Trong nửa canh giờ tiếp theo, các vị tiểu thư còn lại cũng lần lượt về đích, Chu Khinh cũng ghi chép lại danh sách đăng ký của bốn muốn chính người cho kỳ thi tiếp theo.
Rất nhiều vị tiểu thư chạy phía sau đã bỏ cuộc sớm, không phải là họ không muốn chạy nữa mà là họ căn bản không chạy được nữa.
Cũng có không ít vị tiểu thư trong lúc chạy đã bị ngã rất nhiều lần, đến nỗi người phủ đầy tuyết trắng, trông dáng điệu rất xấu hổ.
"Cha... Hoàng hậu hiển nhiên không muốn cho chúng ta tiến cung, cho nên mới cố ý hành hạ người như thế này."
"Cha, nữ nhi, nữ nhi ngã rất đau, hu hu hu..."
Ở bên ngoài cửa cung điện, đang có tiếng khóc oán than vang lên.
Sắc mặt của rất nhiều vị đại thần tỏ ra không vui, hấp tấp bước ra tranh luận với Tô Oanh.
Mắt phượng của Tô Oanh liền mở to,"Xác vị đại nhân là có ý gì, kết quả của cuộc thi vừa rồi đã không được tính sao? Các vị muốn bổn cung cho bọn họ một cơ hội nữa, chính là để bọn họ chạy lại hay sao?"
Khuôn mặt của các vị tiểu thư vừa chạy xong liền biến sắc, chạy lại một lần nữa, chẳng phải là kêu bọn họ đi chết sao.
"Mã đại nhân, đây không phải là cực hình phải không? Nương nương nói đúng. Thân là phi tần trong hậu cung, nếu ngay cả chạy hai bước cũng không được, thì còn có thể mong đợi nàng ấy làm được chuyện gì?"
"Đúng vậy, nữ nhi lúc sinh con là giống như bước một chân đến quỷ môn quan vậy, thân thể càng tốt, ắt hẳn sẽ có thể vì Hoàng Thượng mà sinh ra được nhiều người kế vị."
"Đây rõ ràng là một lời ngụy biện, phu nhân của ta không chạy mà vẫn có thể sinh ra nhiều con như vậy không phải sao?"
"Lý đại nhân, ngài đang lén lút khoe khoang khả năng của mình, và đang chế nhạo Hoàng Thượng à?"
"Lưu đại nhân, ngài đừng vu khống ta. Ta có bao giờ nói lời như vậy đâu?"
Bên ngoài cửa cung điện đang náo loạn, Tô Oanh không còn kiên nhẫn nữa liền cau mày: "Danh sách đều đã được ghi lại, lần thi tiếp theo bổn cung sẽ thông báo cho các vị biết, còn nếu như các vị đại nhân không phục, vậy ta sẽ để bọn họ chạy lại một lần nữa."
"Vâng, thưa nương nương."
Tô Oanh duyên dáng vẫy tay áo và rời đi, nàng cũng không quan tâm những tiếng la hét và chửi bới kia.
Khi Tiêu Tẫn đang xem tấu chương ở thư phòng thì nhận được tin tức. Hắn được Trương Thư Minh kể lại một cách sinh động tình hình bên ngoài cửa cung điện, trên khuôn mặt hắn liền nở một nụ cười đầy hàm ý mà hắn ta không kiềm chế được.
"Nghịch ngợm."
Trương Thư Minh nhìn vào sắc mặt của Hoàng Thượng, ôi, ông ta có thể ngửi thấy mùi vị của sự ghen tuông trong hơi thở của Hoàng Thượng!
"Thật khó để tìm thấy điều gì sai trái với những gì Hoàng hậu đã làm."
Chỉ muốn chọn những nữ nhân có cơ thể và tố chất tốt vào cung, thì Hoàng hậu có làm gì sai đâu nào?
Các vị đại thần mắng nhau, giận nhau, nhưng vì tôn nghiêm, cũng như vì con đường tiến thân của nữ nhi, nên cũng không nói đạo lý gì được, ai đã khiến nữ nhi của bọn họ không thể vượt qua người khác vậy?
"Nương nương, sau này người định kiểm tra những vị tiểu thư đó như thế nào?"
Tô Oanh nhắm mắt lại, tựa người vào ghế, gõ nhẹ lên bàn: "Kiểm tra thị lực."