Chu Khinh thầm nghĩ, ở trong thâm cung này nếu không có đôi mắt tinh tường thì không thể nhìn thấy được, Hoàng hậu quả thực rất thông minh.
Tô Oanh không để các vị tiểu thư đợi quá lâu, ngày thứ ba, nàng đã truyền lệnh gọi toàn bộ bốn mươi chín người vào cung.
Trước đó, Chu Khinh thậm chí còn nhận được hàng chục chiếc túi chứa đầy tiền từ những người muốn tìm hiểu nội dung vòng kiểm tra thứ hai của nàng.
Tô Oanh yêu cầu Chu Khinh tiếp đón tất cả bọn họ, sau đó chia bọn họ thành hai nhóm, đồng thời yêu cầu nàng ta nói rõ ràng với những người đến hỏi thăm thông tin rằng nàng sẽ kiểm tra thị lực của họ ở vòng thứ hai.
Nội dung của bài kiểm tra thị lực khá rộng, nhưng cho dù họ có hỏi kỹ càng bao nhiêu, cũng không thể nào tìm hiểu được nội dung thi chi tiết của vòng hai.
Tất cả các vị tiểu thư đều được đưa đến cung Minh Đức.
Tô Oanh đã ở cung Minh Đức chờ bọn đến.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Tô Oanh kêu mọi người đứng dậy.
"Mấy ngày nay các ngươi hẳn là đã nghỉ ngơi đủ rồi. Lần kiểm tra thứ hai này kỳ thật không khó, chỉ là xem thị lực của các ngươi như thế nào mà thôi."
Tô Oanh xua tay, nội thị liền khiên tới một cái bàn, trên bàn có ba chiếc cốc giống hệt nhau, trên miệng cốc có ba quả bóng nhỏ với ba màu sắc khác nhau gồm đỏ, vàng và xanh.
Các vị tiểu thư đều tò mò nhìn những thứ trên bàn, có người còn không khỏi mỉm cười để lộ ra ý chí quyết tâm giành chiến thắng.
Ở Kinh Thành có một loại trò ảo thuật dân gian, đó là cho những quả bóng nhỏ này vào những chiếc cốc, sau đó liền thay đổi vị trí của những chiếc cốc. Cuối cùng là để người chơi đoán xem quả bóng có màu sắc gì và nó nằm trong chiếc cốc nào.
Có mấy vị tiểu thư thích chơi trò ảo thuật này họ liền nhìn nhau. Loại trò ảo thuật này bọn họ sớm đã biết cách chơi, nên cho dù Tô Oanh hỏi thế nào thì bọn họ cũng có thể trả lời được.
Sau khi nội thị khiên chiếc bàn để xuống, Chu Khinh liền nói: " Các vị tiểu thư cũng đã nhìn thấy những quả bóng này rồi. Luật chơi của hôm nay là đoán quả bóng. Các vị tiểu chỉ cần sau khi trận đấu bắt đầu, nhìn rõ tình hình của những quả bóng này. Rồi sau đó trả lời câu hỏi của nương nương là được rồi. Người trả lời đúng, sẽ có thể tiếp tục tham gia kì thi tiếp theo".
Quả nhiên là cơ hội để bọn họ đoán trúng!
Tô Oanh dùng đầu ngón tay đỡ trán, thần sắc uể oải nói: "Nếu đã chuẩn bị xong thì bắt đầu thôi."
"Vâng."
Chu Khinh bước sang một bên, để một tiểu cung nữ tiến lên phía trước. Trước khi bắt đầu, tiểu cung nữ đặt những quả bóng trước mặt mọi người để họ xác nhận: "Các vị tiểu thư đều đã nhìn rõ những quả bóng này rồi, màu sắc khác biệt là màu đỏ, màu vàng và màu xanh. Tổng cộng có ba quả bóng, không có vấn đề gì chứ?
Các vị tiểu thư sôi nổi lắc đầu: "Không có vấn đề."
"Được, vậy thì nô tì sẽ bắt đầu trò chơi."
Cung nữ bỏ ba quả bóng có màu sắc khác nhau vào trong những chiếc cốc, sau đó nhanh chóng bắt đầu xoay chuyển những chiếc cốc, mọi hành động đều được hoàn thành dưới sự chứng kiến của mọi người.
"Khi nào các vị tiểu thư bảo dừng lại, thì nô tì sẽ dừng lại."
"Dừng lại!"
Đôi bàn tay của cung nữ nhanh chóng chỉnh lại ba chiếc cốc rồi thu tay lại.
"Khởi bẩm nương nương, người có thể đặt câu hỏi rồi ạ." Chu Khinh đi tới trước mặt Tô Oanh, và nhẹ giọng nói.
"Chà, câu hỏi của bổn cung là, có bao nhiêu quả bóng trong cốc này và màu sắc của chúng là gì?"
Tô Oanh vừa dứt lời, trong nội điện liền náo động lên.
Có phải Hoàng hậu đã cố tình đẩy bọn họ xuống nước không? Vừa nãy mọi người đều nhìn thấy cung nữ bỏ ba quả bóng nhỏ vào trong cốc, bên trong chính là ba quả bóng đỏ, vàng và xanh mà!