Theo cách suy nghĩ của nàng ta, nàng ta sẽ không nghĩ việc này lại đơn giản như vậy, không nghĩ Tô Oanh thật sự sẽ bỏ cả ba quả bóng vào đó.
"Mọi người điều nghĩ nếu thay đổi vị trí của một góc sẽ khiến cho vị trí của toàn bộ quả bóng bên trong cũng thay đổi theo. Không có gì đáng ngạc nhiên khi ngươi nghĩ như vậy."
Tuy nhiên, những người trả lời đáp án là ba quả bóng có thể không nhất thiết là người có đầu óc thực sự đơn giản hoặc có thể họ cực kỳ thông minh.
"Bây giờ chỉ còn lại ba người. Nô tì thực sự rất tò mò Hoàng hậu cuối cùng sẽ ra đề thi là gì để thử thách bọn họ?"
"Không biết."
Chu Khinh:? ?
Tô Oanh nhấp một ngụm trà gừng, vị cay từ môi, răng truyền đến cổ họng, khiến toàn thân nàng ấm áp.
"Ta vẫn chưa nghĩ tới, quả bóng nhỏ này chỉ là ý tưởng ngẫu hứng mà thôi."
Chu Khinh có chút dở khóc dở cười, thật mất công thay cho những vị tiểu thư xuất thân quý tộc đó đã đưa tiền vào cung tìm hiểu tin tức, hóa ra bản thân nương nương ngay cả nghĩ cũng còn chưa nghĩ ra.
Hiện tại trong triều không có chuyện gì lớn, mọi ánh mắt trong Hoàng cung đều tập trung vào việc Hoàng hậu lựa chọn phi tần cho Hoàng Thượng.
Bây giờ chỉ còn lại ba vị tiểu thư vô danh, và mọi người đang đoán xem rốt cuộc cuối cùng là ai sẽ ở lại.
Thậm chí trong dân gian còn có những sòng bạc được mở ra, để cho bách tính đặt cược.
Sau khi Tô Oanh biết được chuyện này, nàng đã trực tiếp truyền tin cho Mạc Đồ, yêu cầu hắn ta đánh cược rằng sẽ không có ai được ở lại, với tỷ lệ cược gấp ngàn lần.
Mạc Đồ sau khi nhận được tin, sắc mặt tỏ ra vẻ khó hiểu, Tô Oanh không giữ ai ở lại, điều này chứng tỏ rằng nàng không muốn để nữ nhân khác vào cung.
Khóe mắt hắn chìm xuống, hắn ta đè nén sự chua chát trong ánh mắt, quay người lại ném tờ giấy vào lửa: "Đúng là sự ghen tuông của một nữ nhân!"
"Đến đây, chúng ta đến sòng bạc bắt đầu ván bài, nói rằng chúng ta sẽ đánh cược ba nữ nhân kia, cuối cùng sẽ không có ai được ở lại."
"Được."
Mạc Đồ không biết rằng ngay khi trận đấu bắt đầu, mọi người đều chạy tán loạn.
Mọi người đang suy đoán liệu Hoàng hậu có đang làm khó những quý nữ này hay không, vì nương nương thực sự không muốn họ vào cung để tranh giành sự ưu ái với người.
Nhưng có người lại nói, Hoàng hậu mà ghen tuông là một điều đại kỵ, cho dù nàng có quyền lực đến đâu cũng không thể độc chiếm hậu cung được.
Trong một thời gian có rất nhiều ý kiến khác nhau được đem ra bàn tán. Nó vô tình tạo ra một bầu không khí xôn xao náo nhiệt không ngừng.
Khi kinh thành lại lần nữa đổ trận tuyết lớn, dưới sự chú ý của đại chúng, khảo nghiệm lần thứ ba tới rồi.
Sau khi ba vị quý nữ được triệu vào cung mới phát hiện vậy mà hôm nay Hoàng Thượng cũng có mặt.
Tiêu Tẫn khoác trên thân hoàng bào đen tuyền ngồi trên ghế rồng, khí độ bất phàm khiến ba vị quý nữ trong lòng hươu nai chạy loạn, ý loạn thần mê.
Cuối cùng là Tô Oanh mang bộ dạng dễ nói chuyện cho phép các vị quý nữ đang quỳ đứng dậy.
"Hoàng Thượng, người thấy mấy vị tiểu thư này thế nào?"
Đôi mắt đen tuyền của Tiêu Tẫn chuyển hướng lên người Tô Oanh, không biết từ lúc nào nàng đã luyện được công phu ngoài cười trong không cười.
Hắn mặt không đổi sắc gật gật đầu: "Rất tốt."
"Thần thiếp cũng cảm thấy rất tốt, hôm nay là khảo nghiệm cuối cùng, chỉ cần ba vị thông qua là có thể ở lại trong cung."
Nghe vậy, ba người căng thẳng đến thở mạnh cũng không dám, hiện tại hậu cung chỉ có một mình Nương Nương, nếu thật sự có thể ở lại thì bất luận thế nào cũng sẽ không quá tệ.
Tô Oanh nói xong liền cho người mang cái rương đen sì kia lên, trên mặt rương có một cái lỗ đục sẵn, vừa đủ cho một nắm tay lọt qua.