" Vòng cuối cùng này, cái Bổn cung muốn khảo nghiệm là sự gan dạ của các ngươi, muốn làm người hoàng thất, không chỉ cần có thể lục và nhãn lực hơn người, còn cần phải có sự can đảm hơn người."
Lời của Tô Oanh vừa dứt, Chu Khinh liền tiến lên trước nói: " Trong rương này có đặt những thứ đồ có thể lấy mạng người, việc ba vị tiểu thư đây phải làm chính là lấy ra từ trong rương này một quả tiểu cầu màu đỏ."
Sắc mặt ba người khẽ đổi, ý là muốn các nàng mạo hiểm tính mạng của mình lấy ra một quả cầu màu đỏ từ miệng rương đó sao!
Nhưng là Chu Khinh không cho các nàng nhiều thời gian để sợ hãi: "Ba vị tiểu thư bắt đầu đi, các ngươi chỉ có thời gian một khắc, nếu như trong một khắc đồng hồ không tìm được tiểu cầu, vậy thì tính là thất bại."
Dứt lời, Chu Khinh liền lui về một bên nhường chỗ cho ba cái rương lộ ra trước mặt ba người.
Ba người mặt cắt không còn giọt máu, dây dưa mãi không dám lên, nhưng thời gian có hạn, nếu không đi cũng tính là thất bại.
Nương Nương chỉ doạ bọn họ thôi phải không, sao nàng có thể để bọn họ chết trong đại điện được chứ?
Nghĩ đến đây, có người gan lớn hơn chút liền đi tới trước miệng một cái rương trong đó, cắn chặt răng nhấc tay cho vào trong.
Tim nàng ta sắp nhấc lên đến cổ họng rồi, khi đầu ngón tay chạm đến thứ chất lỏng lạnh lẽo, nàng ta như bị giật điện nhanh như chớp thu tay mình lại.
"Aaa!"
Hai vị tiểu thư khác đang chuẩn bị tiến lên nghe thấy tiếng kêu của nàng ta liền bị doạ đến suýt chút nữa ngã ngồi ra đất.
"Có, có chuyện gì thế? Ngươi, ngươi sờ thấy cái gì vậy?" Tiểu cô nương váy đỏ cánh môi run rẩy hỏi.
Hô hấp vị tiểu thư gan lớn kia cũng trở nên nặng nề: "Nước, hình như là nước."
"Đừng sợ, không phải thứ gì lợi hại." Tô Oanh dịu giọng an ủi nói.
Nhưng đương nhiên là chẳng có tác dụng gì.
Mắt thấy thời gian đã trôi quá nửa, còn không tìm được quả cầu nữa các nàng liền thất bại rồi, vất vả vượt qua lựa chọn kỹ lưỡng từ hơn trăm người mới đi được tới bước này, nếu như thất bại thì thực sự là không cam tâm!
Ba người lần nữa gom hết dũng khí bước lên trước, chính lúc các nàng đồng loạt cho tay vào, bên ngoài đại điện lại đột nhiên truyền tới động tĩnh, một đám hắc y nhân cầm theo trường kiếm dính máu xông vào.
"Cẩu Hoàng đế, nộp mạng đi!"
Thích khách không nói hai lời đã xông bổ về phía Tiêu Tẫn.
Biến cố này tới quá nhanh, người trong nội điệu đều không kịp phản ứng, mắt thấy thị vệ trong nội địa lần lượt bị triệt hạ dưới kiếm thích khách, ba vị tiểu thư kia mới hoàn hồn, kinh hoảng kêu gào muốn chạy trốn.
Mắt phượng Tô Oanh híp lại, nhấc chân đạp vỡ long án trước mặt, phi thân về phía trước giao thủ với thích khách.
"Bảo vệ Hoàng Thượng!" Tô Oanh hét lên giận giữ, một quyền đánh trúng mặt thích khách.
"AAAA, Cứu mạng, cứu mạng với!"
Tiếng kêu gào của đám tiểu thư và tiếng giao tranh của Tô Oanh với thích khách hỗn loạn vào nhau, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Tiêu Tẫn được Cấm quân xông vào vây ở giữa, rất nhanh đám thích khách kia đã bị Tô Oanh và Cấm quân hạ gục.
Thích khách bị Cấm quân áp giải xuống, để lại nội điện lộ ra những vết máu loang lổ.
Ba vị tiểu thư thấy thi thể ngã trên mặt đất sớm đã bị doạ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Tô Oanh mặt không đổi sắc lau lau vết máu trên tay, cho nội thị mau chóng dọn dẹp sạch sẽ nội điện.
Nội thị hành động rất nhanh, chỉ chớp mắt trong nội điện đã khôi phục dáng vẻ trước kia, nhưng cho dù có huân hương thế nào thì thì mùi máu tươi nồng đậm vẫn ngập tràn trong không khí, khiến người ta buồn nôn.
Tô Oanh đã trở về vị trí ngồi xuống: " Chu Khinh, mang ba bát trà an thần lên cho ba vị tiểu thư uống."
"Vâng, nương nương."
Trà an thần được đưa tới trước mặt ba vị tiểu thư, nhưng các nàng thấy nước trà đen đặc liền nghĩ tới một màn đẫm máu khi nãy.
"Oẹ!" Có người không nhịn được ôm miệng nôn ra.