Tô Oanh vứt vỏ hạt dưa lên bàn: " Ngày nào Tô Oanh ta còn ở hậu cung, thì nơi này chỉ có thể có một chủ." Nàng không có sở thích chia sẻ đồ của mình cho người khác đâu. ...
Sở Mẫn thân là đầu sỏ xúi giục Hoàng Thượng mở cửa hậu cung, thấy đám đồng liêu bên người từng người từng người bị điều tra, ông ta cũng buồn bực lo lắng rồi.
"Nào, Sở đại nhân, uống rượu uống rượu, rượu này là rượu ngon ngâm vài chục năm đó, bổn vương phải nài nỉ mãi tiệm nhà đó mới bán rượu cho bổn vương đấy." Giang Ninh Vương nâng ly rượu lên trước mặt Sở Mẫn, sắc mặt hắn hồng nhuận như đã có vài phần say.
Sở Mẫn hồi thần nhận lấy ly rượu ứng phó: " Hạ quan còn nói rượu này sao mà thơm như thế, hoá ra là rượu ngâm vài chục năm."
Giang Ninh Vương ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong ly: "Hú, rượu ngon."
Sở Mẫn cầm lấy bình rượu rót đầy cho Giang Ninh Vương, từ khi trưởng tử của ông ta bị chém đầu, đám người bợ đỡ ông ta trước kia đều không dám lại qua lại tiếp xúc với ông ta quá nhiều, tuy rằng Hoàng Thượng không quan tâm Giang Ninh Vương thế nào, nhưng đám người xung quanh đều sợ rước phiền phức vào thân đều cẩn thận tránh xa hắn, khiến cho Giang Ninh Vương đến tìm cái người uống rượu cùng thôi cũng chẳng tìm thấy.
Sở Mẫn đặt bình rượu xuống, giả vờ như vô tình hỏi: "Vương gia, lúc trước chuyện hàng hải quốc tế ... rốt cuộc là thế nào?"
Giang Ninh Vương nửa bình rượu rót vào bụng cũng đã có chút say rồi: " Chuyện thế nào? Tên súc sinh đó cư nhiên dám tạo phản, sau đó bị Hoàng Thượng phát hiện thì trực tiếp cho chém đầu hắn rồi, nếu không phải là Hoàng Thượng kiêng dè bổn vương, bổn vương bây giờ còn có thể có rượu ngon thế này để uống sao?"
Sở Mẫn trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài mặt biểu hiện lại như không có gì: " Thì ra là thế, quả thực gia môn bất hạnh mà, nào, Vương gia, uống rượu."
"Uống rượu, uống rượu."
"Vậy Vương gia cũng chưa từng nghĩ tới việc về đất phong của mình sao?"
Thứ tử nhà Giang Ninh Vương vừa mới ra đời không bao lâu đã bị đưa đến đất phong rồi, mấy năm nay đều chưa từng rời đi.
Giang Ninh Vương nghe vậy lắc lắc đầu: " Trở về đó làm gì, Bổn vương ở kinh thành cái gì cũng không thiếu, ta về cái nơi xó xỉnh đó làm gì?"
Sở Mẫn không tiếp tục chủ đề đó nữa, đến khi Giang Ninh Vương say đến bất tỉnh nhân sự, Sở Mẫn bèn cho người đỡ hắn ta về.
Vừa về đến Tĩnh Quốc công phủ, quản gia đã đến nghênh tiếp.
" Đại lão gia trở về rồi, Công gia vẫn luôn ở thư phòng đợi người đó, nói người khi nào trở về thì mau qua đó."
Sở Mẫn nhè nhẹ gật đầu, cùng quản gia đi tới thư phòng của Tĩnh Quốc Công.
"Đại lão gia mời vào đi."
Nến đỏ trong thư phòng vẫn sáng, nhưng Sở Mẫn lại thấy sắc mặt Tĩnh Quốc Công đặc biệt u ám.
"Phụ thân."
Tĩnh Quốc Công chậm rãi từ trên án ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẩn đục của ông tràn đầy sự khiển trách nghiêm khắc, ông ném quyển tấu chương trên bàn đến trước mặt Sở Mẫn nghiêm giọng nói: " Tấu chương này là ngươi viết sao?"
Sở Mẫn nhìn quyển tấu chương rơi trên mặt đất, không cần mở ra cũng biết, quyển này đúng là ông ta viết.
"Vâng."
" Đồ hỗn trướng!"
Sở Mẫn không sợ hãi ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ phụ thân thấy hoàng hậu độc chiếm hậu cung là đúng sao? Con làm như vậy có gì sai?"
Sở Mẫn là người thông minh, trong tấu sớ của ông ta không hề có một lời chỉ trích Tô Oanh, có điều ông ta lấy chủ đề là con nối dõi của hoàng thượng và giang sơn xã tắc, hy vọng hoàng thượng mở rộng hậu cung.
"Chuyện này không tới lượt ngươi tới bận tâm." Trên lý thuyết Tĩnh quốc công biết độc sủng một người là không tốt, nhưng hoàng thượng mới lên ngôi chưa được bao lâu, chuyện này bàn bạc sau cũng chưa muộn.