"Ngươi không phải đánh trống lảng, ta tức giận chuyện ngươi dâng tấu sao? Chuyện này trước đó cũng có người đề cập trên triều rồi, hoàng thượng đã nói rõ, triều chính nước Sở hiện giờ còn chưa yên, còn chưa giải quyết được hoàn toàn tai họa ngầm bên ngoài, thiên tai nhân họa liên tiếp khiến dân chúng lầm than, chuyện mở rộng hậu cung bây giờ chưa gấp, đợi nước Sở khá lên rồi bàn sau cũng không muộn, mà ngươi đó, ngươi lại đang âm thầm giựt dây những đại thần kia cùng ngươi dâng tấu, ngươi tưởng hoàng thượng không biết sao?"
Sở Mẫn nhíu mày, chuyện này ông ta làm rất bí mật, sao Tĩnh quốc công lại biết được?
"Phụ thân bớt giận, chuyện này là do con lỗ mãng, ngày mai con sẽ đến trước điện nhận tội với hoàng thượng."
Tĩnh quốc công thấy con trai nghe dạy dỗ, hơi nguôi lửa giận: "Lời hoàng thượng nói không sai, chúng ta thân là mệnh quan triều đình, chuyện quan trọng nhất là suy nghĩ vì dân vì nước, chứ không phải chỉ nghĩ cho mình, Sở Mẫn, ta đặt rất nhiều kì vọng vào ngươi, ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Tĩnh quốc công mệt mỏi thở dài một hơi mới tiếp tục nói: "Còn nữa, sau này ngươi đừng lui tới với Giang Ninh Vương nữa, ông ta còn có một người con trai ở đất phong, khó tránh được sẽ có hai lòng, nếu là ngươi quá thân thiết với ông ta, ngươi sẽ rất dễ bị cuốn vào chuyện xảy ra bên thành Kim Lăng."
Sở Mẫn hơi biến sắc mặt, thành Kim Lăng là đất phong của Giang Ninh Vương: "Phụ thân, có phải thành Kim Lăng đã xảy ra chuyện gì không?"
Tĩnh quốc công khoát khoát tay, không nói gì thêm: "Ngươi nhớ lời ta nói hôm nay là đủ rồi."
Sở Mẫn rũ mắt, ông ta hiểu tính tình của Tĩnh quốc công, ông ấy đã không muốn nói thì không ai ép được: "Dạ, con cẩn tuân dạy dỗ của phụ thân."
Sở Mẫn rời khỏi thư phòng, trở về phòng sắc mặt trầm xuống, ông ta gọi thân tín tới thấp giọng nói: "Lập tức truyền tin cho thành Kim Lăng, đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Sở Mẫn còn chưa nhận được thư hồi âm của thành Kim Lăng, bên huyện Khánh Dương đã có tin tức truyền tới.
"Đại lão gia, Tô Ngọc Luân chết rồi."
Sở Mẫn ngớ ra, giống như là còn chưa tin được nhìn thân tín: "Ngươi nói gì?"
Thân tín mở miệng lần nữa nói: "Mới vừa rồi nhận được tin tức ở bên huyện Khánh Dương truyền đến, nói đã giải quyết Tô Ngọc Luân."
Sở Mẫn khôi phục tinh thần, trầm giọng nói: "Làm sạch sẽ không?"
"Nói là mỏ vàng bị sập, người bị chôn ở bên trong."
Trên mặt Sở Mẫn cuối cùng cũng không khống chế được mà lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Sập hay lắm, sập hay lắm!"
Tô Ngọc Luân chết rồi, Tô Oanh không có hậu thuẫn nữa, phe thừa tướng sẽ bị sụp đổ, nếu là lúc này có người đứng ra làm người của ông ta quy về một mối, sau này sẽ trở thành một thế lực không thể khinh thường.
"Người đâu, gọi đại tiểu thư tới."
"Vâng."
Thân tín không hiểu, lúc này Sở Mẫn gọi Sở Vận đến làm gì.
"Ngươi lui xuống đi, thành Kim Lăng có tin tức gì truyền tới thì báo ngay cho ta."
"Vâng."
Lúc Sở Vận đến, thân tín đã rời đi rồi.
"Thỉnh an phụ thân."
Sở Mẫn đánh giá quan sát Sở Vận từ trên xuống dưới, thấy nàng duyên dáng yêu kiều tựa như phù dung trong nước thì gật đầu hài lòng bảo nàng ngồi xuống.
Sở Vận từ nhỏ đã được cưng chiều, Sở Mẫn cũng yêu thương chiều chuộng nàng, nhưng sự yêu thương của Sở Mẫn luôn khiến nàng cảm thấy không đủ thuần tuý.
Nhưng sinh ra trong nhà quan, có một số thứ không thuần túy mới là bình thường.
"Cha cho gọi Vận nhi tới là có chuyện gì muốn nói ạ?"
Sở Mẫn gật đầu: "Tổ phụ con trước đây đã từng nói với cha chuyện muốn cho con nhập cung, lại không ngờ bị hoàng hậu cản trở, khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình trên triều, làm cho mọi người sợ hãi."
Chuyện xảy ra trên triều Sở Vận có nghe nói, lòng nàng vô cùng thất vọng, hoàng thượng không muốn mở rộng hậu cung nữa, vì chuyện này mà mấy ngày nay nàng cũng ăn không ngon ngủ không yên.