"Tuy nói là như vậy, nhưng tổ phụ con là nguyên lão mấy triều đại rồi, nếu là tổ phụ con mở lời với hoàng thượng, hoàng thượng hẳn là sẽ không từ chối."
Sở Vận nghi hoặc nhìn Sở Mẫn, không biết lời này của hắn có ý gì.
Sở Mẫn tiếp tục nói: "Vận Nhi, con nói cha biết con có muốn vào cung không?"
Sở Vận nghe vậy khuôn mặt thoáng ửng hồng, trong đầu lại lướt qua bóng dáng anh tuấn của hoàng thượng, mặc dù vô cùng ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Muốn, con muốn vào cung."
Nghe được câu trả lời, Sở Mẫn hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt, chuyện này cha sẽ sắp xếp cho con, đến lúc đó con chỉ cần tuỳ cơ hành động là được."
Sở Vận không hiểu: "Phụ thân sắp xếp thế nào ạ?"
Sở Mẫn lắc đầu nói: "Đến lúc đó con sẽ biết, trở về đi."
Sở Vận nhìn vẻ mặt khó lường của Sở Mẫn vẫn cảm thấy có chút bất an. ...
Hoàng cung, bên trong ngự thư phòng.
"Hoàng thượng, phía Côn thành gửi thử cấp báo."
Trên long ỷ, Tiêu Tẫn vẻ mặt nghiêm trọng, Trương Thư Minh lập tức dâng lên tin cấp báo.
Tiêu Tẫn mở thư cấp báo ra đọc, con ngươi đen trầm xuống.
Mỏ vàng huyện Khánh Dương đột nhiên sập, Tô Ngọc Luân đi trước để thị sát bị chôn trong mỏ vàng, không biết sống chết ra sao!
Tô Ngọc Luân thân là thừa tướng sao có thể đích thân đi sâu vào mỏ vàng để xem xét tình hình chứ, rõ ràng là có người muốn giết người diệt khẩu, những kẻ đó đúng là to gan!
"Truyền Vương Túc tới gặp trẫm ngay."
" Vâng."
Vương Túc hiện đang làm tướng quân ở ngoại thành Bắc doanh, sau khi vào cung, Tiêu Tần nói rõ tình huống phía Khánh Dương Huyền với hắn, lệnh cho hắn lập tức dẫn năm nghìn binh đến huyện Khánh Dương bắt đám người Mã Trí lại, điều tra rõ ràng chân tướng việc Tô Ngọc Luân bị chôn sống
"Mạt tướng tuân chỉ."
Tiêu Tẫn chắp tay đi qua đi lại trong ngự thư phòng, chỉ là một huyện quan nho nhỏ sao dám to gan lớn mật nuốt cả một quặng vàng, trước khi Tô Ngọc Luân đi hắn đã phái người khống chế những kẻ canh giữ Côn thành rồi, hiện giờ chúng đang bị áp giải vào kinh, dù đám tàn đảng muốn cứu hắn ta thì cũng sẽ không giết Tô Ngọc Luân, chuyện này hẳn là không phải do hắn ta làm.
"Truyền Giang Dương đến cho trẫm."
"Vâng.
Giang Dương đến, Trương Thư Minh lui ra canh giữ ngoài cửa
"Vi thần tham kiến hoàng thượng."
Tiêu Tẫn khoát tay ra hiệu cho hắn ta đứng dậy: "Hôm nay trẫm nhận được tin tức Tô Ngọc Luận bị chôn trong mỏ vàng bị sạt lở, trẫm nghi ngờ hắn bị kẻ khác giết người diệt khẩu, nhưng một tên huyện lệnh nhỏ như Mã Trí không thể to gan đến mức dám ra tay với thừa tướng như vậy, trẫm muốn ngươi đi điều tra xem trong ít nhất nửa năm trở lại đây tên Mã Trí đó có tiếp xúc với kẻ nào khả nghi không, trẫm muốn biết, rốt cuộc là ai đang chống lưng cho hắn!"
"Hoàng thượng yên tâm, vi thần sẽ phái người đi điều tra."
Mặc dù Tiêu Tẫn đã cố gắng hết sức để không lộ ra ưu tư của mình, nhưng Tô Oanh vẫn phát hiện ra hắn có chỗ không đúng.
Đến tận ban đêm tắm rửa xong lên giường nằm, Tiêu Tẫn vẫn không nói gì.
Tô Oanh cọ lên người hắn, Tiêu Tẫn thấy động tác của nàng thì nghiêng người theo bản năng để cho nàng dựa vào ngực mình thoải mái hơn.
Tô Oanh dựa vào người hắn, thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng chỉ có thể xoay người mặt đối mặt với hắn, dù ở trong bóng tối, nhưng nàng vừa nhìn đã bắt được đôi mắt chất chứa nhiều suy nghĩ của hắn.
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiêu Tẫn khôi phục lại tinh thần, cầm tay nàng nhẹ giọng nói: "Không sao, ta chỉ đang suy nghĩ một số chuyện trong triều thôi."
Trong triều có ngày nào không sao, trừ việc Côn thành xảy ra chuyện trước đó, cho đến bây giờ, nàng chưa thấy chuyện gì khiến hắn hao tâm tốn sức như vậy.
"Sao vậy? Không muốn nói với ta sao?"