Giang Ninh Vương biết hoàng thượng triệu ông ta vào cung không thể chỉ để ăn cơm được.
"Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, đứa con trai này thần quản không được, ngài cũng biết, hắn vừa sinh ra thì đến Kim Thành, cũng chẳng gặp thần được mấy lần, thần chỉ sợ hắn cũng chẳng có tình cảm cha con gì với thần, cũng không nguyện ý chạy tới kinh thành xa xôi để đón sinh nhật với thần, nếu thần mở lời mà hắn không tới thì mặt mũi của thần biết giấu đi đâu?"
Lời nói của Giang Ninh Vương vô cùng khẩn thiết không giống như đang nói dối.
Tiêu Tẫn khẽ nhướng mày kiếm: "Không nguyện ý vào kinh? Chẳng lẽ làm chuyện gì khuất tất ở thành Kim Lăng nên sợ hoàng thúc biết được?"
Sắc mặt Giang Ninh Vương đại biến, đứng dậy quỳ xuống: "Hoàng thượng minh xét, tiểu tử kia tuyệt đối không có tâm tư khác, hoàng thượng yên tâm, sau khi trở về thần sẽ báo tin cho hắn, nhất định gọi hắn về kinh đón sinh nhật với thần."
Tiêu Tẫn nghe vậy thì hài lòng gật đầu: "Trương tổng quản, những đồ ăn này rất hợp khẩu vị hoàng thúc, chút nữa ngươi mang qua vương phủ cho hoàng thúc, nếu thúc ấy không tiện thì viết thư thay cho thúc ấy báo tin cho Thế Kiệt, trẫm cũng rất muốn gặp Thế Kiệt."
Trương Thư Minh tiến lên đáp lại: "Vâng hoàng thượng." Nói đoạn, gọi nội thị vào, cho đồ ăn đã sắp xếp xong vào trong hộp đựng.
Giang Ninh Vương mặt xanh như tàu lá chuối, muốn chạy mà không được: "Tạ ơn hoàng thượng."
Ra khỏi đại điện, một cơn gió lạnh phất qua mặt, Giang Ninh Vương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong đứa con trai duy nhất không làm ra chuyện gì ngu xuẩn!
Trương Thư Minh theo Giang Ninh Vương về đến nơi ở của ông ta.
"Vương gia thức ăn này hẳn cũng đã nguội rồi, ngài nên để phòng bếp hâm lại một chút rồi ăn, trong lúc đó nô tài viết thư cho ngài trước, như vậy mới kịp gửi để thế tử về kinh trước sinh nhật ngài."
Giang Ninh Vương nháy mắt ra hiệu cho những người trong phòng ra ngoài.
Sau khi người hầu đều lui ra hết ra ngoài, Giang Ninh Vương mới trở tay đóng cửa đi tới bên cạnh Trương Thư Minh nhét vào trong tay hắn ta mấy tấm ngân phiếu.
Trương Thư Minh mỉm cười từ chối một hồi rồi mới nhận.
Giang Ninh Vương thấy hắn nhận thì lòng thoải mái hơn một chút: " Trương tổng quản, ngươi xem bản vương bình thường sống sung sướng vui vẻ, cũng không biết ở trong kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ gọi Thế Kiệt về kinh? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trương Thư Minh cho Giang Ninh Vương một nụ cười an ủi: "Vương gia đừng suy nghĩ nhiều, hoàng thượng thật sự chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho vương gia, nhất là sau khi đại công tử xảy ra chuyện, ngài nói xem để hắn về kinh gặp hoàng thượng, hoàng thượng vui vẻ yên tâm rồi thì có thể có chuyện gì chứ?"
Nói trắng ra thì Tiêu Tẫn bởi vì chuyện của Tiêu Thế Hàng nên mới không yên tâm với Tiêu Thế Kiệt, bây giờ hoàng thượng đang cho họ một cơ hội thể hiện lòng trung thành, cứ thoải mái tự nhiên trở về gặp hoàng thượng, dám trở về có nghĩa là trong lòng không có ý đồ gì khác.
Nếu không dám trở về không chừng đang làm chuyện gì khuất tất ở bên kia.
Giang Ninh Vương dù có ngu ngốc hơn nữa thì cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Thư Minh, hoàng thượng đang thăm dò.
"Vậy, vậy nếu nó đột nhiên có việc gì không về được thì sao. ."
Trương Thư Minh cho Giang Ninh Vương một ánh mắt người hiểu mà, Giang Ninh Vương lại càng cảm thấy lạnh lòng.
"Viết, viết, viết theo lời bản vương."
Nếu đã muốn gọi người về, thì phải làm cho đối phương không cảm thấy chỗ nào không đúng, nếu hắn cảm thấy nguy hiểm thì sao có thể trở về?
Hắn ở Kim Lăng thành thì không sao, còn ông ta thì sao? Hoàng thượng còn không xuống tay với ông ta sao!
Giờ ông ta đã biết tại sao trước kia hoàng thượng không để ông ta về đất phong, là ở đây đợi ông ta chứ còn gì nữa