Nếu là đất phong thì có một số thứ không bị triều đình khống chế.
Nếu Mã Trí thật sự trốn tới thành Kim Lăng, triều đình muốn bắt người, sẽ khó hơn ở nơi khác.
"Nếu hắn chạy tới thành Kim Lăng... Đến nhờ cậy Tiêu Thế Kiệt, ngươi nói Tiêu Thế Kiệt dám nhận không?"
Con ngươi Tiêu Tẫn một mảnh u ám, Tô Oanh lại có một ý tưởng táo bạo hơn: "Liệu có khả năng hắn không phải trốn mà ... trở về không?"
Con ngươi Tiêu Tẫn co rút lại, khí áp quanh thân cũng trầm xuống.
Tô Oanh cũng không biết có khả năng này không.
"Thử xem?" Tô Oanh nhướng mày nói
Tiêu Tẫn ừ một tiếng: "Thử xem."...
Ban đêm tuyết rơi nhiều nên đến giờ Thìn giữa ban ngày mà trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.
Giang Ninh Vương chờ ở ngoài cửa điện lạnh đến giẫm hai chân, gò má đều bị lạnh đến đỏ lên, nhưng so với sự lo lắng trong lòng thì cái giá lạnh khắc nghiệt này cũng không là gì.
Hôm nay trời vừa sáng, hoàng thượng đã phái người đến phủ triệu ông ta vào cung, ông ta không quan không chức, hoàng thượng chắc chắn không thể vô duyên vô cớ muốn gặp ông ta.
Giang Ninh Vương nhớ lại một lượt tất cả những chuyện mình đã làm gần đây, muốn biết rốt cuộc mình làm gì sai không.
Nhưng suy đi nghĩ lại, ông ta làm sao cũng không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã làm gì sai, đến khi giọng của Trương Thư Minh vang lên, ông ta mới hoàn hồn lại.
"Vương gia, Hoàng thượng mời ngài vào."
Giang Ninh Vương bước chân thấp thỏm, rụt cổ đi vào đại điện.
"Tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng thúc đứng lên đi."
Giang Ninh Vương đứng lên liếc nhanh qua Tiêu Tẫn, cảm thấy tâm trạng hoàng thượng khá tốt, thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng ông ta cũng không dám xem nhẹ, sợ chút nữa bị vả mặt.
"Hoàng thúc ngồi xuống đi, hôm nay triệu hoàng thúc vào cung là vì trẫm đột nhiên nhớ ra từ khi về kinh đến giờ chưa ăn được bữa cơm nào tử tế với hoàng thúc, nhân dịp hôm nay rảnh rỗi gọi thúc vào công để tán gẫu chuyện nhà."
Giang Ninh Vương liếc qua Tiêu Tẫn, chẳng thấy bản thân có chuyện nhà gì để tán gẫu với đứa cháu mặt lạnh này!
"Dạ dạ dạ, thần cũng có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng thượng, ha ha ha..."
"Ồ? Hoàng thúc muốn nói gì với trẫm?"
Giang Ninh Vương nghẹn lời, hắn chỉ nói vài câu khách sáo thôi, sao ngay cả mấy câu khách sáo mà hoàng thượng cũng nghe không hiểu!
Cũng may Tiêu Tẫn cũng không ép hỏi nữa, nếu không Giang Ninh Vương sẽ thật sự cảm thấy mình đến để ăn bữa cơm cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài.
Cung nữ bưng thức ăn đi vào, trong cung theo nguyên tắc tiết kiệm nên cung nữ chỉ bưng lên ba món mặn một món canh.
"Mọi khi trẫm chỉ ăn hai món, hôm nay hoàng thúc vào cung, trẫm đã đặc biệt phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị nhiều hơn cho hoàng thúc, hoàng thúc nếm thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không."
Giang Ninh Vương nghe lời cầm đũa lên ăn một miếng, còn chưa nhai đã nuốt sau đó liều mạng gật đầu nói: "Ngon ngon, quá ngon."
"Nói ra thì hình như trẫm cũng chưa gặp Thế Kiệt, cũng không biết hắn ở thành Kim Lăng như thế nào, trẫm tính tháng sau đã là sinh nhật của hoàng thúc rồi, hoàng thúc chỉ có một đứa con trai là hắn, không bằng gọi về kinh cùng đón sinh nhật cùng hoàng thúc?"
"Hoàng, khụ khụ..." Giang Ninh Vương vừa mới mở miệng đã bị sặc nước bọt, ho kịch liệt.
Tiêu Tẫn hết sức chu đáo, thân mật vỗ lưng cho ông ta: "Xem ra hoàng thúc vui quá, hẳn là thúc rất thích đề nghị này của trẫm."
Giang Ninh Vương ho một hồi mới trở lại bình thường: "Hoàng, hoàng thượng, cái, cái đó hiện giờ Côn thành còn đang xây dựng lại, thần nào dám tốn kém, không cần tổ chức, không cần tổ chức sinh nhật, ăn bát mì trường thọ tượng trưng là được."
Bàn tay đỡ Giang Ninh Vương của Tiêu Tẫn dùng sức hơn, mặt tỏ vẻ không đồng tình: "Hiếm khi hoàng thúc có lòng như vậy, trẫm rất cảm động, không cần phô trương, trẫm chỉ muốn cha con hoàng thúc được đoàn tụ mà thôi."