"Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, mạch máu của Tĩnh Quốc Công tắc nghẹn nghiêm trọng nhưng vì không biết nguyên nhân tắc nghẽn nên vi thần không dám tùy tiện khai thông mạch máu, chỉ có thể cố gắng hết sức duy trì mạch đập cho Tĩnh Quốc Công."
Cố gắng hết sức duy trì cũng có nghĩa là không thể giải quyết triệt để vấn đề, cho dù bây giờ bệnh tình có chuyển biến tốt thì tính mạng vẫn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."
Tô Oanh hiểu rõ cơ thể của Tĩnh Quốc Công, sức khỏe của ông ta vốn đã không tốt nhưng gần đây ông ta vẫn luôn chú ý điều dưỡng cơ thể, ban đêm thậm chí còn sẽ có nô tài tới kiểm tra xem ông ta có đắp chăn đàng hoàng hay không, sao có thể lại đột nhiên nhiễm phong hàn chứ?
Nghĩ vậy, Tô Oanh đi tới trước giường.
Các thái y thấy vậy thì vội lui xuống.
Tô Oanh giơ tay bắt mạch cho Tĩnh Quốc Công, vừa bắt mạch đã thấy mạch đập của ông ta yếu hơn trước rất nhiều.
Môi ông ta trắng bệch, gần như không còn chút máu, đây rõ ràng là triệu chứng của bệnh tắc nghẽn mạch máu, nói trắng ra là khí lạnh quá mạnh khiến cơ thể vốn đã không khỏe mạnh này bị thương nặng.
Với tình hình hiện tại của Tĩnh Quốc Công, chắc hẳn phải làm phẫu thuật.
"Các ngươi lui ra ngoài hết đi, bổn cung cần tiến hành chữa trị cho Tĩnh Quốc Công." Tô Oanh quay đầu nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn biết quy tắc của nàng nên không nói gì thêm, dẫn theo thái y lui ra ngoài.
Tô Oanh khóa cửa phòng lại rồi lập tức dẫn Tĩnh Quốc Công vào không gian.
Sau khi tiến hành kiểm tra, Tô Oanh đã tìm được chỗ mạch máu bị tắc nghẽn.
Chỉ cần giải quyết chỗ tắc nghẽn là có thể giữ được mạng của Tĩnh Quốc Công.
Đây là một ca tiểu phẫu, không quá khó đối với Tô Oanh.
Sau khi giải quyết chỗ tắc nghẽn, nàng dùng máy lấy dịch dạ dày của Tĩnh Quốc Công để tiến hành xét nghiệm.
Có điều, kết quả xét nghiệm cũng không thể có ngay được nên sau khi thuốc mê sắp hết tác dụng, nàng đã dẫn Tĩnh Quốc Công ra khỏi không gian.
Lúc này, trời bên ngoài cũng đã tối.
Tô Oanh mở cửa phòng ra, thấy Tiêu Tẫn vẫn đang ở ngoài chờ nàng.
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng đỡ cánh tay Tô Oanh, không hỏi thăm tình hình của Tĩnh Quốc Công trước mà lại nhẹ giọng hỏi nàng: "Nàng có mệt không?"
Chỉ là một ca tiểu phẫu nên không thể nào mệt được, chỉ có điều hơi tốn sức thôi.
"Ta không sao, ông ấy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sau này cần phải chú ý bồi bổ."
Tô Oanh không nói việc cơ thể của Tĩnh Quốc Công liên tiếp bị thương nặng đã khiến sức khỏe ông ta suy yếu, cho dù sau này có khôi phục thì cũng không thể vào triều xử lý chuyện quốc gia đại sư giúp Tiêu Tẫn như trước nữa.
Nghe Tô Oanh nói, đôi mắt Sở Mẫn hơi lóe lên: "Đa tạ nương nương, nương nương vất vả rồi."
Mắt phượng của Tô Oanh tràn đầy vẻ uy nghiêm, nàng nhìn Sở Mẫn đầy ẩn ý: "Sao hôm nay bổn cung lại không thấy Tĩnh Quốc Công phu nhân? Sao chỉ có mình ngươi canh bên cạnh Tĩnh Quốc Công vậy?"
Sở Mẫn nói: "Hồi nương nương, sau khi phụ thân lâm bệnh nặng, mẫu thân chịu không nổi đả kích nên mấy ngày gần đây, sức khỏe của bà ấy cũng không tốt lắm nên mới để bà ấy nghỉ ngơi, hạ quan sợ những người khác sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của phụ thân nên cũng không cho họ đến gần phụ thân."
Tô Oanh nhếch miệng, không tỏ ý kiến.
"Tình hình của Tĩnh Quốc Công vẫn chưa ổn định, hoàng thượng phái vài vị thái y ở lại bên cạnh chăm sóc ông ấy đi."
Tiêu Tẫn cũng đang định làm vậy.
Sau khi dặn dò mọi việc, Tiêu Tẫn và Tô Oanh rời khỏi phủ Tĩnh Quốc Công.
Sở Mẫn đi theo hai người suốt dọc đường, tiễn họ đến tận cửa: "Cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
Tiêu Tẫn dìu Tô Oanh lên xe ngựa, vào lúc màn xe rơi xuống, ánh mắt của Sở Mẫn cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.