"Hoàng thượng nên phái người điều tra tên Sở Mẫn này đi." Sau khi đoàn xe lăn bánh, Tô Oánh mở miệng, câu chữ tràn đầy ẩn ý.
Tiêu Tẫn cũng chú ý đến sự khác thường của Sở Mẫn: "Ông ta quả thật có vấn đề."
Tô Oanh nhướn mày: "Chàng đã sớm phát hiện ra rồi à?"
Tiêu Tẫn chậm rãi ngước mắt: "Lúc trước chỉ cảm thấy hơi nghi ngờ thôi."
Thám tử trong kinh thành cũng không quá chú ý đến Sở Mẫn, chỉ vô tình thấy ông ta và Giang Ninh Vương đi chung với nhau, nếu chuyện này xảy ra vào lúc trước thì cũng không có gì đáng nói.
Có điều, từ sau khi Tiêu Thế Hàng bị chém đầu, đám người quần là áo lụa vây quanh Giang Ninh Vương lúc trước đã không còn dám tới gần hắn ta để tránh hiềm nghi, nhưng người lúc trước chưa từng qua lại với Giang Ninh Vương như Sở Mẫn lại chủ động mời Giang Ninh Vương dùng cơm, chuyện này thật sự không bình thường.
Nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa tra được Sở Mẫn và Giang Ninh Vương có dính dáng gì tới nhau.
"Ta cảm thấy việc Tĩnh Quốc Công đột nhiên lâm bệnh nặng rất kỳ lạ." Do đó, nàng mới lấy dịch dạ dày của ông ta để xem thử có thể xét nghiệm ra gì không.
"Chàng định xử lý Sở Vận thế nào?"
Ánh mắt Tiêu Tẫn tràn đầy độc ác: "Treo lên tường thành thị chúng cho đến khi nàng ta trút hơi thở cuối cùng."
Kết quả xử lý này khiến Tô Oanh khá vừa lòng, dù sao nàng ta cũng muốn bò lên giường người của nàng, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Tô Oanh hừ lạnh, dựa vào gối mềm sau lưng, bỗng cảm giác một thân thể nóng bỏng dán sát người nàng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Tẫn đã ngồi sau lưng nàng, trên xe vốn đã có lò sưởi ấm, bây giờ hắn dán sát vào người nàng lại khiến Tô Oanh nóng đến khó chịu.
"Chàng dán sát vậy làm gì, mau tránh ra đi, nóng chết ta."
Tiêu Tẫn không trả lời, giơ tay sờ vào trong ngực nàng, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ nàng.
"Oanh Oanh, ta khó chịu quá..."
Tô Oanh nhướn mày, bỗng chợt nghĩ ra, quay đầu nhìn Tiêu Tẫn, thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ, đây là dấu hiệu của bị người khác bỏ thuốc liều mạnh.
Ánh mắt nàng chợt chứa đầy sát ý: "Đây là do người phụ nữ kia làm?"
Tiêu Tẫn dựa vào người Tô Oanh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người, cảm thấy bản thân càng nóng người, hai tay lại không yên: "Có lẽ vậy."
"Bọn họ đúng là tự tìm đường chết mà."
Tô Oanh định đứng dậy xuống xe thì Tiêu Tẫn lại ôm nàng chặt hơn: "Oanh Oanh... Chúng ta làm..."
Tô Oanh giơ tay bóp miệng hắn để hắn tỉnh táo lại.
"Chàng thật là phí công lăn lộn bao lâu nay." Nàng lấy ra một chai thuốc định cho hắn uống nhưng Tiêu Tẫn lại mím chặt môi, không chịu mở miệng.
"Nàng là thuốc của ta." Lúc nãy ở phủ Tĩnh Quốc Công, hắn áp chế tác dụng của thuốc bằng nội lực nhưng bây giờ đang ở trong một không gian riêng tư với Tô Oanh, hắn không muốn nhịn nữa.
Tô Oanh híp mắt.
Ngay giây sau, một bóng người lăn xuống xe ngựa.
Trương Thư Minh giật mình, nhanh chóng bảo đoàn xe dừng lại.
Đợi tới khi thấy rõ người ngã trên nền tuyết là Tiêu Tẫn, hắn ta nhanh chóng dời mắt, vờ như không nhìn thấy.
"Trong tuyết mát mẻ, chàng tự bình tĩnh lại đi." Dứt lời, Tô Oanh lập tức bảo đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Trương Thư Minh nào dám lên tiếng, liều mạng nháy mắt với cấm quân, ý bảo họ nhanh chóng lên đường, nương nương mà giận thì còn đáng sợ hơn cả hoàng thượng.
Hoàng thượng, người tự cầu phúc đi.
Nhìn đoàn xe nghênh ngang rời đi, Tiêu Tẫn cảm thấy không còn nóng như trước nữa, hắn nhặt bình thuốc dưới đất lên, mở nắp bình ra, lấy ra một viên thuốc, chấp nhận nuốt vào.
Dáng vẻ tức giận của Oanh Oanh nhà hắn cũng quá đáng yêu.
Tiêu Tẫn sai người treo Sở Vận lên tường thành, tuyên bố lý do rằng nàng ta có ý quyến rũ hoàng thượng, hoàng thượng nổi giận nên mới treo nàng ta lên tường thành để cảnh tỉnh mọi người.