"Trời ạ, đó không phải là đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc Công ư? Nàng ta vậy mà lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, bình thường còn giả vờ là người tốt, không ngờ rằng hóa ra cũng chỉ là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, lúc trước còn dám xưng là hình mẫu quý nữ trong kinh gì đó, vậy mà lại làm ra chuyện mất mặt như vậy."
"Đúng vậy, đúng là đáng đời."
Từng lời bàn tán lọt vào trong tai, Sở Vận chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Nàng ta hối hận, nàng ta thật sự rất hối hận, đáng lý ra nàng ta không nên tin vào lời xúi giục của phụ nhân, không màng mặt mũi mà đi quyến rũ hoàng thượng.
Nếu không thì nàng ta sẽ không phải rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Nàng ta xuất thân cao quý, chưa từng mất mặt như bây giờ, nếu không phải bị cấm quân bẻ trật khớp hàm thì nàng ta đã sớm cắn lưỡi tự sát.
Sau khi bị đánh ba mươi trượng, Sở đại phu nhân bị thương nặng, không dậy nổi, phủ Tĩnh Quốc Công từng có địa vị trên trời lập tức bị kéo xuống, mọi người trong triều đều cảm thấy nguy hiểm, không biết lần này hoàng thượng làm vậy là có ý gì.
Có điều, trừ Sở Vận đang bị treo lên tường thành ra thì hoàn thượng lại không ra tay với ai khác trong phủ Tĩnh Quốc Công, bởi vậy, trong lúc nhất thời, mọi người đều tò mò, cho rằng có lẽ hoàng thượng tức giận đến vậy là vì hắn cảm thấy Sở Vận đang phá hoại tình cảm giữa hắn với hoàng hậu.
Trong triều, mỗi người một cách nghĩ khác nhau.
Sở Vận xấu hổ muốn chết, ngày nào cũng có rất nhiều người dừng lại dưới chân thành để bàn luận về nàng ta, từng lời nói ra đều mang tính sỉ nhục, khiến nàng ta chỉ muốn chết ngay lập tức.
Sau khi trời tối, Sở Vận cảm giác có người đang kéo nàng ta lên.
Nàng ta biết cấm quân đang định kéo nàng ta lên để ép nàng ta ăn, họ không thể để nàng ta chết để người khác có thể không ngừng sỉ nhục này.
Có điều, lần này, sau khi cở dây trói cho nàng ta, cấm quân lại dẫn nàng ta đến một căn phòng dưới tường thành.
Sở Vận chớp mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Oanh đang lười biếng ngồi trên ghế.
Trong mắt Sở Vận lập tức tràn đầy hận thù.
"Ngươi hận bổn cung ư?"
Sở Vận cắn chặt răng, cảm thấy bản thân gặp phải tình cảnh hiện tại ít nhiều gì cũng là do Tô Oanh.
"Ngươi muốn giết cứ giết, ta chắc chắn sẽ không xin tha."
Tô Oanh vẫy tay, mọi người trong phòng đều đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đó là nàng và Sở Vận.
Sở Vận không biết Tô Oanh muốn làm gì, nhưng đều là nữ nhân, nàng ta cảm thấy Tô Oanh đang muốn dạy cho nàng ta một bài học vì dám quyến rũ Hoàng Thượng mà thôi.
"Hôm nay bổn cung tới đây, là muốn cho ngươi một con đường sống."
Sở Vận nghi hoặc nhìn nàng một cái: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tô Oanh ngước mắt lên lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi tự cao tự đại, bổn cung tin tưởng ngươi sẽ không làm ra những chuyện xấu hổ như vậy. Bổn cung đã tra được, ngươi bị người ta lợi dụng."
Sở Vận ngạc nhiên.
Tô Oanh nhìn sự thay đổi trên nét mặt của nàng ta, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao cha ngươi muốn ngươi quyến rũ Hoàng Thượng sao?"
Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim Sở Vận.
Nàng ta hận Tiêu Tẫn vô tình, hận Tô Oanh độc chiếm hậu cung, nhưng cũng hận Sở Mẫn để cho nàng ta làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, làm cho nàng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
"Lúc trước bổn cung nghĩ mãi vẫn không ra, sau này mới hiểu ra." Tô Huỳnh lấy một phong thư từ trên người ra, ném trước mặt nàng ta.
Sở Vận run rẩy mở lá thư ra, sau khi đọc xong cả người nàng ta lạnh như băng, sự căm hận ở đáy mắt không thể che dấu được.
"Ta, ta dựa vào đâu để tin đây là sự thật?" Nàng ta nói bằng giọng khàn khàn, trong lời nói run rẩy còn có sự căm hận không thể kìm nén.
"Ngươi còn có cái gì đáng để bổn cung lừa gạt?"