Ông ta luôn có một loại dự cảm bất thường, cảm thấy là chuyện lớn sắp xảy ra.
Bây giờ hoàng thượng không hành động, thiết nghĩ cũng chỉ là bình yên trước cơn bão táp thôi!
Hơn nữa, sau khi Chu Lâm ức hiếp Tiêu Thế Kiệt bảo đội ngũ li tản, chia thành vài đường đi tới kinh thành.
Sau một khoảng thời gian bám đuổi, cuối cùng bọn họ đã đặt chân tới khách điếm gần kinh thành nhất.
Hai nha hoàn biết võ công đã dùng xe lăn đẩy Tiêu Thế Kiệt sau khi được cải trang vào trong hiên nhà, vết thương trên lưng hắn ta sớm nên khép lại nhưng trong khoảng thời gian này vẫn bôn ba trên đường, vết thương vốn dĩ khép lại lại nứt ra một lần nữa, khiến hiện tại thịt xung quanh vết thương đều sắp nứt hỏng.
Toàn thân Tiêu Thế Kiệt vô lực ngồi ở xe lăn lại đau đến không muốn sống, bên dưới hắn ta đã thịt mềm gân tán, gần như là không phản kháng được.
Sau khi vào nhà, hai nha hoàn nâng hắn ta lên trên giường.
Trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, hắn ta biết chắc chắn hai nha hoàn đều biết võ công vì phòng ngừa hắn ta chạy trốn, một ngày mười hai canh giờ sẽ canh giữ ở bên giường hắn ta.
Hai mắt Tiêu Thế Kiệt nhắm nghiền nằm ở trên giường, hắn ta vẫn đang âm thầm tính toán hành trình, hắn ta biết chắc chắn bọn họ cách kinh thành không xa, hắn ta nhất định phải truyền tin cho người của hắn ta trước khi vào kinh, nếu không sau khi vào kinh càng khó hơn.
Nha hoàn bưng thức ăn đi đến, đút từng miếng, từng miếng cho hắn ta, sau khi ăn no, Tiêu Thế Kiệt cất giọng nói: "Đi đường nhiều ngày như vậy , trước khi vào kinh, bản thế tử muốn tắm rửa."
Nha hoàn liếc nhìn hắn ta nói: "vết thương trên người thế tử còn chưa khỏi, nếu như vết thương dính nước chỉ càng chuyển biến xấu hơn, thế tử vẫn nên nhịn một chút, đợi thương thế tốt lên rồi sau lại tắm rửa cũng chưa muộn."
Tiêu Thế Kiệt trầm mặt nói: "Bản thế tử bị các ngươi biến thành dáng này, chỉ là tắm rửa thôi, chẳng lẽ các ngươi còn sợ bản thế tử không chạy được! Hay là nói, các ngươi hy vọng bản thế tử đi gặp vua với dáng vẻ này sao?"
Hai nha hoàn trao đổi ánh mắt: "Thế tử chờ chốc lát, nô tỳ đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng."
Hai nha hoàn lui ra ngoài.
Tiêu Thế Kiệt ngồi ở xe lăn, cắn răng lấy tay đẩy xe lăn đi tới trước cửa sổ, hắn lấy cái còi đã giấu ở kẽ hở nhẹ nhàng thổi, âm thanh cái còi này không bén nhọn, nghe giống như là tiếng gió vù vù, dưới tình huống bình thường sẽ không khiến người bên cạnh chú ý.
Lúc trước hắn ở kinh thành ngoài sắp xếp địa điểm bồ câu đưa tin, nếu như nơi này cách kinh thành rất gần, có lẽ chim bồ câu đưa thư của hắn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
Sau khi Tiêu Thế Kiệt thổi một hồi còi lại cắn răng đẩy xe lăn trở lại chỗ ban đầu chờ.
Hai nha hoàn chỉ là rời đi nửa khắc đồng hồ, vào nhà nhìn thấy hắn ta còn ngồi nguyên chỗ nên chưa có suy nghĩ nhiều.
Đợi đến các nàng lại ra ngoài múc nước lần nữa, Tiêu Thế Kiệt nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền tới một trận âm thanh cánh đập chớp lên.
Hắn ta quay đầu nhìn lại thì thấy một con bồ câu đưa tin bay vào.
Hắn ta nhẹ nhàng thổi còi bảo bồ câu đưa tin bay đến trên đùi của mình.
Chờ sau khi hắn ta bắt được bồ câu đưa tin, tìm cơ hội nhét thư đã chuẩn bị xong lúc trước trên người chim sau đó mới cho phép nó cất cánh.
trong nháy mắt bồ câu đưa tin bay ra khỏi cửa sổ, cửa phòng bị nha hoàn đẩy ra lần nữa.
Hai nha hoàn chỉ nhìn hắn ta một cái liền thu hồi tầm mắt.
Tiêu Thế Kiệt không biết trong nháy mắt khi hắn ta cho phép bồ câu đưa tin cất cánh, con chim bồ câu đã bị người đánh rụng.
Quan binh cầm lấy gỡ thư từ trên đùi chim bồ câu xuống đưa cho Chu Lâm.
Hắn ta chỉ lộ diện vào ngày đầu tiên Tiêu Thế Kiệt tỉnh lại, sau thay đổi dung mạo vẫn đi theo trong đội ngũ.