Chu Lâm nhận lấy nhìn một chút: "Thế tử Giang Ninh Vương thật là không đơn giản, đã sớm chôn không biết bao nhiêu thám tử trong kinh thành."
"Đại nhân, tin tức này muốn truyền đi hay không?"
"Truyền đi nhưng không truyền thông tin bọn họ tới cứu người?" Không cứu người, sao có thể tiêu diệt hang ổ của bọn họ: "Hoàng thượng đã nói, thả tuyến câu dài bắt cá lớn, xem trong hồ của kinh thành có bao nhiêu con cá của kinh thành Kim Lăng!"
Chu Lâm bỏ thư lại trên người bồ câu đưa tin, bảo quan binh thả ra.
Sáng sớm hôm sau, Chu Lâm dẫn Tiêu Thế Kiệt trở lại trong kinh.
Trước khi đội ngũ bước vào kinh thành, Chu Lâm thay trang phục trở lại dáng vẻ nguyên dạng, còn đích thân tiễn Tiêu Thế Kiệt đến chỗ ở của Giang Ninh Vương.
Nhận được tin tức, Giang Ninh Vương trái ôm phải ấp mấy vũ cơ nằm ngổn ngang ngủ ở trên giường lớn.
Nghe nói Tiêu Thế Kiệt đã đến ngoài cửa, hắn ta bị dọa sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên từ trên giường.
"Người đã đến sao? Chuyện khi nào?" Giang Ninh Vương vội vàng bò dậy từ trên giường bảo hạ nhân hầu hạ hắn ta rửa mặt mặc quần áo.
"Bẩm Vương gia, thế tử vừa mới đến, là Chu Lâm Chu đại nhân phái người đưa tới, nói thế tử ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành mừng sinh thần cho Vương gia, trên đường bôn ba không cần tiến cung bái kiến hoàng thượng, chờ ngày sinh thần của Vương gia, hoàng thượng sẽ đích thân qua phủ ăn mừng vì Vương gia."
Sau khi Giang Ninh Vương mặc xong thì đi ra ngoài, Tiêu Thế Kiệt đã bị đưa đến bên trong chính đường.
Tiêu Thế Kiệt cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đi đến.
Khóe mắt hắn ta căng thẳng trong nháy mắt, sắc mặt dần dần chìm xuống.
Trong nháy mắt Giang Ninh Vương nhìn thấy Tiêu Thế Kiệt cũng sững sờ, thấy không phải người khác, chính là cảm thấy quá xa lạ, nếu không phải mặt mày Tiêu Thế Kiệt còn tương tự bản thân mấy phần, hắn ta sắp không nhận ra.
Tiếng Giang Ninh Vương ho nhẹ: "Ngươi đến rồi, trên đường vẫn tốt chứ?"
Người sáng suốt cũng nhìn ra Tiêu Thế Kiệt không tốt lắm, đây là Giang Ninh Vương không lựa lời để nói, câu hỏi thật sự không đủ quan tâm.
Tiêu Thế Kiệt rũ mành mắt xuống, âm thanh không nghe ra hỉ nộ: "Nhi tử rất tốt, đa tạ người quan tâm, lúc đến không cẩn thận bị chút thương bên ngoài, kính xin người tìm đại phu đến xem ta một chút."
Giang Ninh Vương hơi kinh ngạc, cái mông còn chưa đặt xuống lại đứng bật dậy: "Ngươi bị thương sao? Là ai làm ngươi bị thương?"
Giang Ninh Vương tìm đại phu tới để xử lý vết thương cho Tiêu Thế Kiệt, ông ta nhìn thấy trên vai đầy máu đã cảm thấy cả người tê rần lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Giang Ninh Vương kéo quản gia qua một bên hỏi nhỏ: "Ngươi nói là tiểu tử Chu Lâm kia đưa người về đây hả?"
"Thưa vương gia, là Chu đại nhân đã đưa thế tử trở về."
Giang Ninh Vương không quan tâm tới chuyện trong triều, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết gì cả, Chu Lâm là người của hoàng thượng, Chu Lâm đưa Tiêu Thế Kiệt về cũng có nghĩa là việc hoàng thượng không an tâm về Tiêu Thế Kiệt đã rõ rành rành rồi.
Lẽ nào tiểu tử này thật sự có suy nghĩ gì không nên có sao?
Bỗng chốc Giang Ninh Vương cảm thấy sống lưng lành lạnh, một đứa bất hiếu thì thôi đi, nếu mà hai đứa thì hoàng thượng sẽ dễ dàng bỏ qua cho ông ta sao?
Sau khi đại phu xử lý vết thương cho Tiêu Thế Kiệt xong rồi rời đi, Giang Ninh Vương mới quay về phòng.
Tinh thần căng thẳng vất vả trong mấy ngày liền đã làm Tiêu Thế Kiệt mệt mỏi không thể chịu nổi, hắn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng bước chân của Giang Ninh Vương.
Tiêu Thế Kiệt leo lên giường nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân của Giang Ninh Vương gấp gáp, cuối cùng đứng trước giường của hắn: "Tại sao đại ca ngươi rơi tới bước đường này thì trong lòng ngươi chắc cũng đã rõ, tuy chúng ta đều mang họ Tiêu, nhưng có vài thứ không phải của mình tức là không phải của mình, đừng nên tranh giành thì còn có cơ hội, nếu ngươi cũng có suy nghĩ không nên có thì đừng trách cha đây vô tình!"