Bàn tay trong chăn của Tiêu Thế Kiệt nắm chặt thành nắm đấm nhưng lại không lên tiếng phản kháng.
Giang Ninh Vương nhìn thấy Tiêu Thế Kiệt không có động đậy gì, hơi bất mãn giơ tay chọt chọt lên vết thương của hắn.
Tiêu Thế Kiệt đau tới mức xém tí nữa nhảy lên!!!
"Nghe lời cha nói chưa?"
Tiêu Thế Kiệt cắn chặt răng không phản kháng, Giang Ninh Vương cứ chọt không ngừng lại!
"Dừng tay!"
Tiêu Thế Kiệt không thể chịu nổi hừ ra tiếng, con mắt đã đầy tơ máu chứa đầy hận thù bên trong, trừng mắt làm cho Giang Ninh Vương ngây người ra tại chỗ.
Ánh mắt như vậy làm cho Giang Ninh Vương càng thêm bất an, tiểu tử này chắc chắn có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề rồi!
Đứa nào đứa nấy đều muốn ăn cây táo rào cây sung, bọn chúng đều không cam tâm.
Giang Ninh Vương không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cố ra vẻ ác độc nói: "Nghe lời đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu như gây chuyện ta sẽ trừng trị ngươi!" Nói xong, ông không cho Tiêu Thế Kiệt có cơ hội phản ứng quay người chạy đi.
Tiêu Thế Kiệt nhìn chằm chằm bóng lưng ông, sự oán hận trong lòng càng sâu thêm.
Giang Ninh Vương trở về viện tử của mình đã hạ lệnh cho người trông coi Tiêu Thế Kiệt cho cẩn thận, không cho Tiêu Thế Kiệt bước nửa bước ra khỏi phòng.
Tiêu Thế Kiệt đến không chỉ làm cho Giang Ninh Vương phiền lòng, mà cũng làm cho Sở Mẫn nôn nóng bất an.
"Có chắc là đã cắt đứt sạch tất cả mọi quan hệ với bên kia chưa?" Sau khi hạ triều, Sở Mẫn gọi thân tín đến thư phòng để hỏi chuyện.
"Đại lão gia cứ yên tâm, chỉ cần có phụ trách nhỏ thôi cũng đều đã giải quyết sạch sẽ rồi."
Sở Mẫn nghe hắn ta nói vậy cũng hơi an tâm phần nào.
Sau khi thân tín rời khỏi lại có một người hầu đi vào.
"Đại lão gia, người bên Đào hoa uyển bên kia truyền tin nói là tiểu chủ tử bệnh rồi, tình hình không ổn lắm nên muốn mời lão gia đi qua xem thế nào.
Sở Mẫn vừa muốn nói từ chối, nhưng lại cảm thấy cứ ở hoài trong phủ cũng chỉ càng làm cho ông phiền lo, nên đã cho người hầu đi chuẩn bị xe.
Sở Mẫn vừa đi ra khỏi phủ chân trước thì chân sau cũng có người âm thầm lên xe ngựa của ông ta.
Sau khi xe ngựa đi qua vài con đường náo nhiệt thì cũng tới trước một căn viện nhỏ nhìn không đẹp mắt cho lắm.
Sở Mẫn bước xuống xe ngựa đi thẳng vào trong viện, cho tới khi trời tối mới đi ra từ trong viện quay về phủ.
Bóng người đi theo sau ông ta lại chờ sau khi xác định ông đã rời đi rồi mới không tiếng động chui vô lỗ chó của tiểu viện để vào trong, lúc quay ra lần nữa đã là nửa tiếng sau.
Màn đêm buông xuống, phủ Tĩnh Quốc Công đèn đuốc sáng trưng.
Từ sau khi Sở Vận bị đưa về, trừ Sở Mẫn có qua hai lần và người của Sở đại phu nhân có qua thì không còn ai lại gần viện của nàng ta.
Một nha hoàng mang nước nóng vào phòng "Đại tiểu thư, trước khi ngủ thì ngâm chân đã."
Vết thương bên ngoài của Sở Vận đã sắp khỏi hết rồi, nhưng nàng ta không hề muốn bước ra khỏi căn phòng này.
Nghe tiếng nên nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu: "Ừm."
Nha hoàn mang nước nóng lên để hầu hạ rửa chân cho nàng.
"Đại tiểu thư, bên kia có tin tức đưa tới, nói người được sắp sếp ở trong một căn viện đặc biệt ở khu vực thành Đông, sinh một người con trai đã tới tuổi đi học vỡ lòng rồi."
"Ào!"
"Á!"
Nha hoàn bị đá cả người toàn nước rửa chân, bị dọa ngồi bệt tại chỗ.
Khi cô định thần lại nhanh chóng nhìn Sở Vận một cái, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta đã sợ tới mức quỳ xuống xin tha: "Xin đại tiểu thư bớt giận, đại tiểu thư bớt giận."
Đã tới tuổi đi học vỡ lòng thì ít nhất cũng phải ba năm tuổi rồi!
Không phải Sở Mẫn không có thê thiếp, lúc Sở đại phu nhân sinh Sở Vận đã bị tổn thương không thể tiếp tục mang thai, cũng không phải không nạp thiếp cho Sở Mẫn, nhưng Sở Mẫn đã quen làm người tốt, những năm nay rất ít đến phòng của thiếp thất, thiếp thất ngẫu nhiên mang thai cũng chỉ sinh ra con gái.