Sở Vận có thể cảm nhận được sự lo lắng của ông: "Phụ thân đừng lo, bây giờ người bên kia đã bị nữ nhi trấn trụ lại rồi, trong khoảng thời gian ngắn bà ta sẽ không làm được gì đâu, nhưng... rốt cuộc thì đây cũng là một tai họa ngầm, nếu phụ thân đau lòng bà ta thì lén đưa người đi là được, tránh khỏi đêm dài lắm mộng, còn đứa trẻ kia thì... vốn mẫu thân muốn nạp thêm mấy phòng thê thiếp cho phụ thân, dù sao thì phụ thân cũng còn trẻ..."
Lời nói của Sở Vận làm Sở Mẫn dần dần tỉnh lại từ trong sự phẫn nộ, câu này của Sở Vận đều là nghĩ cho ông, dĩ nhiên nàng ta là người của phủ Tĩnh Quốc Công, nếu mà ông thật sự xảy ra chuyện gì thì nàng ta cũng sẽ xảy ra chuyện theo luôn, vì bảo vệ chính mình nên Sở Vận cũng không nói dối với ông làm gì.
Nữ nhân mà, không nên quá nuông chiều, nếu không nàng ta sẽ không biết bản thân mình nên mang họ gì!
Sở Mẫn cất thư: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, phụ thân sẽ xử lý ổn thõa, đừng nói với bất kỳ ai hết, biết không?"
Sở Vận ngoan ngoãn trả lời: "Phụ thân yên tâm đi, nữ nhi biết mà."
Sở Mẫn gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau nha hoàn của Sở Vận bước vào phòng nói nhỏ: "Vừa rồi sau khi đại lão gia bước ra khỏi phòng của đại tiểu thư thì đi thẳng ra cửa sau rồi ra khỏi phủ, bên ngoài cũng đã tối rồi, không biết đại lão gia muốn ra ngoài làm gì?"
Sở Vận cười khinh, đương nhiên là đi giải quyết phiền phức rồi.
Tối đó, Sở Vận không biết lúc nào thì Sở Mẫn quay về, chỉ là ngày hôm sau lúc cho người tới căn nhà đó để xem xét thì ở đó đã bị lửa lớn thiêu cháy thành tro.
Bên trong viện còn có hai thi thể, một lớn một nhỏ và có hai người nô bộc, tất cả đều chết hết.
Lúc tin tức này lan truyền tới tai Tiêu Thế Kiệt đã là nửa ngày sau.
Sắc mặt âm u của hắn đen hơn cả đáy nồi: "Sở mẫn, ngươi còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của bổn vương.
"Thế tử, Sở Mẫn đã không còn nghe lời chúng ta nữa, người nên nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi kinh thành thôi?"
Ban đầu vì để làm lung lay Sở Mẫn nên hắn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài của cải, nói không thể dùng là không dùng, vậy thì hắn ta thật sự coi Tiêu Thế Kiệt hắn là quả hồng mềm hay gì!
"Phái người đi nói cho Sở Mẫn, kêu ông ta tự nghĩ cách đi tới để gặp ta, đừng nghĩ rằng trong tay ta không có điểm yếu của ông, nếu không tới lúc đó mất cả chì lẫn chài, ta còn có thể tìm cách để quay về thành Kim Lăng, ông ta thì chỉ có thể ở trong kinh mà chịu chết thôi!"
Ba ngày sau Sở Mẫn cải trang thành người hầu đi đến trước mặt Tiêu Thế Kiệt.
Vừa đóng cửa phòng, Sở Mận chậm rãi đứng thẳng người lên ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào Tiêu Thế Kiệt.
"Tiêu thế tử thật sự tính toán rất hay!"
Tiêu Thế Kiệt cười lạnh một tiếng: "Nói đến tính kế, ai mà bì nổi Sở đại nhân chứ, làm sao, bây giờ chuyện còn chưa bắt đầu, ông đã cảm thấy bổn thế tử chắc chắn sẽ thua sao?"
Sở Mẫn mặt đầy u ám, nếu không phải Tiêu Thế Kiệt đeo bám mãi không thôi, ông ta đã sớm dứt được ra khỏi cái vòng xoáy này rồi, ông ta đè sát ý ở đáy mắt xuống, không thể ngay lúc này giết chết Tiêu Thế Kiệt được, như vậy chỉ khiến Hoàng Thượng hoài nghi mà thôi.
Sở Mẫn bình tĩnh lại nhẫn nại nói: " Bây giờ sợ là Hoàng Thượng đã chú ý đến thế tử rồi, nếu như bổn quan còn tiếp tục án binh bất động, bị Hoàng Thượng phát hiện ra manh mối, chúng ta nhất định phải chết không nghi ngờ."
Tiêu Thế Kiệt thần sắc không đổi: " Nói như Sở đại nhân, tất cả những gì ông làm đều là vì sợ bị Hoàng Thượng nghi ngờ hay sao?"
Sở Mẫn không trả lời, chỉ nói: " Bước tiếp theo thế tử định làm gì, lại làm thế nào mà đến được kinh thành?"